Hiển thị các bài đăng có nhãn Truyện ngắn. Hiển thị tất cả bài đăng
GIÓ MƯA GỬI LẠI
- Anh về đi! - Chị giục, xiết chặt chiếc khăn dạ quàng trên vai vào người.
- Đứng với anh thêm một lúc nữa.
Đôi chân bồn chồn đổi chỗ. Lúng túng anh đút tay vào túi áo khoác mầu khói, lấy ra bao thuốc lá, hai ngón tay thon mảnh nhón lấy một điếu. Rồi kẹp chiếc bật lửa zippo giữa hai ngón tay, ngón trỏ bật nắp một cách điệu nghệ, liền sau tiếng tách nho nhỏ, một nụ hoa lửa bùng lên.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ bảy, tháng sáu 04, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
TIẾNG ĐÊM
Hoài chợt tỉnh giấc sau một cơn mơ. Không hiểu sao một tuần nay, đêm nào cũng vậy, giấc ngủ của Hoài trôi giữa hai bờ của suy nghĩ thực tại và những mộng mị ám ảnh nặng nề. Phù sa của đôi bờ cứ hoà chung vaò dòng sông ấy. Thường sau cơn ác mộng Hoài tỉnh giấc, sợ hãi thu mình trong bóng đêm, chập chờn xung quanh là những bóng hình quái đản, bước ra từ cõi tăm tối, xa xăm của trí tưởng tượng. Cô trùm chăn kín đầu, không dám cựa quậy và thấy yên tâm hơn. Cũng có đêm cô ngồi dậy, tựa lưng vào tường nhìn ngọn đèn ngủ đỏ quạch để trên chiếc bàn sát đầu giường, nghe tiếng gà gáy sang canh từ xóm xa vọng về. Đôi mắt càng ráo hoảnh, lòng Hoài càng cồn lên nỗi tức giận. Cũng chẳng biết tức giận gì, chỉ muốn đập phá, gào thét cho đến lúc mệt nhoài ngã xuống.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ sáu, tháng năm 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
ĐƯỜNG XA VẠN DẶM
Suýt nữa thì nó ngủ quên nếu cánh cửa không bị gió xô dập vào bờ tường. Vứt cái chân và cánh tay thằng em đang choàng gác ngang người, nó lồm cồm bò dậy. Thằng em vẫn nhũn người ngủ như giun chết. Đến ghét…Cứ động nằm xuống giường là giơ hai cái càng cua cắp chặt lấy nó. Một đêm dễ có năm sáu lần tỉnh giấc vứt bỏ hai cái càng ấy. Nhưng chỉ vừa thiếp đi lại bị cắp chặt như con mồi.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ sáu, tháng năm 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
MỘT NGÀY
Họ ngồi trong một quán vắng, ở cuối con phố vắng, chạy dọc thị xã vắng. Thiên hạ chưa muốn tỉnh để nhìn ngày mới mà phần lớn chẳng biết có gì đang đợi mình hôm nay, ngày mai...Trong từng chiếc giường, ẩn kín trong từng góc nhà, có lẽ giờ này người ta mới đang uể oải vươn mình trong chăn ấm sực. Còn vài phút nữa...
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ sáu, tháng năm 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
TRỜI MƯA BONG BÓNG
Mặc cho loa nhắc rằng đã sắp hết giờ viếng, người ta vẫn đứng dồn lại trước nhà tang lễ. Túm năm, tụm bạ Chụm đầu vào nhau thầm thì. Câu chuyện chen chúc không còn khoảng trống. Lời người nọ cắn đuôi lời người kia lao xao. âm thanh giọng nói thấm vào nhau làm biến mất sắc thái của danh tính. Cái tai của anh từ sáng đến giờ bị thứ nước có 43%alc/vol dâng lên như thủy triều, ì oạp con sóng vỗ bờ.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
CÁNH GIÓ ĐẦU ĐÔNG
Chị đã trở về thành phố của mình. Cái cách chị trở về như là cuộc gặp gỡ của hai người bạn lâu ngày không thấy nhau, vừa lạ vừa quen, muốn lại gần nhưng chưa thể, xa thì không đành lòng. Những hờn giận vu vơ chẳng thể nói. Những nhớ nhung nấp kín trong lòng dễ gì mà lôi ra. Chị muốn bắt đầu được làm lành với con đường ngày xưa chị thường qua, làm lành với cơn gió đông mùa này hay đổ về bất chợt, làm lành với tiếng ồn ào phố phường... Chị muốn tất cả chuyện đó diễn ra chậm rãi như thể ta ngồi nhấm nháp ly rượu lưu niên. Bởi thế chị đã đáp xuống sân bay lặng lẽ. Bởi thế chưa một người quen nào biết chị trở về này.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
BÓNG CÂU QUA CỬA SỔ
Bà nói với anh chàng lái tắc xi lầm lì dừng ở ngã tư thứ nhất. Còn phải qua một ngã tư nữa mới tới đầu phố. Bà lững thững mộng du giữa đám xe máy chạy như thác sầm sập đổ theo các lòng đường. Loay hoay mất hai chặng đèn đỏ bà mới vượt qua ngã tư để sang đầu phố.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
CỔ TÍCH CHO ĐÀN ÔNG
"...à ơi, à ơi mẹ ru con mẹ ngủ ngon, lời ru đi vào trong mơ...".
Vừa xoa lưng bé Tũn chị vừa hát khe khẽ. Nhìn hàng mi con bé khẽ động đậy, chị biết rằng nó chưa ngủ. Từ ngày mẹ nó mất, nó vẫn trằn trọc như thế. Những ngày đầu nó còn khóc đòi mẹ. Khóc đến cạn hơi rồi lịm đi. Trong giấc ngủ thỉnh thoảng lại giật mình, cái giọng nhỏ kêu khào khào: "Mẹ ơi"...
Vừa xoa lưng bé Tũn chị vừa hát khe khẽ. Nhìn hàng mi con bé khẽ động đậy, chị biết rằng nó chưa ngủ. Từ ngày mẹ nó mất, nó vẫn trằn trọc như thế. Những ngày đầu nó còn khóc đòi mẹ. Khóc đến cạn hơi rồi lịm đi. Trong giấc ngủ thỉnh thoảng lại giật mình, cái giọng nhỏ kêu khào khào: "Mẹ ơi"...
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
TRỞ VỀ
Nó đói. Nó nhân ra điều này bởi một cơn buồn rười rượi vô cớ chợt tới. Không còn là sự dày vò thể xác, cơn đói chỉ còn là tâm trạng u buồn triền miên, phẳng lặng, một sự không hài lòng bản thân và không còn đủ sức nhắc nhở về sự no đủ đã qua. Trước đây, mỗi khi đói mà được ai mời, nó không giấu được sụ hoan hỉ. Nhưng khi ních căng dạ dày bởi lòng tốt của người khác thì nỗi tủi nhục cũng đầy ứ lên. Mỗi khi ghé mặt vào đĩa thức ăn người ta cho, nó cũng đành nghiêng lòng hắt cả nỗi tủi hổ của mình vào đó rồi nuốt ngược lại. Rồi nó chần chừ trước lời mời chào. Rồi nó bỏ lại lời mời chào sau lưng mình. Rồi nó lãnh đạm. Rồi nó mỉm cười thân ái từ chối không vấn vương. Bây giờ không ai mời nó nứa. Nó đã được bình đẳng với mọi người. Hay ít ra nó tự hãnh diện với bản thân mình như thế.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
NIỆM KHÚC CUỐI
(Tặng một người quen chưa hề nói chuỵên)
Cái chấm trắng mờ ảo, lung linh nhẹ lướt tới. Hai lớp kính cửa sổ loé sáng, tách nhẹ ra như vỏ trứng. Chấm trắng bay vào phòng, vụt trở thành hình người. Người đó quay mặt về phía tôi, gương mặt quen thuộc bình thản, rạng rỡ chưa bao giờ tôi được thấy, mỉm cười: "Đừng buồn nhé, chúng mình sẽ gặp lại". Người ấy muốn giơ tay vẫy chào, nhưng cánh tay buông thõng bất lực. Tôi cố nhổm dậy, lao đến, nhưng ai đó tóm chặt tôi kéo lại. Tôi thét lên: "Đợi em với". Hình người nhoà đi, biến thành chấm trắng, xé qua hai lớp cửa kính, lượn vờn trên những ngọn lá phong đang chuyển màu dâng ngang tầm cửa sổ và tan biến trong bầu trời phương Bắc mờ nhạt.
Cái chấm trắng mờ ảo, lung linh nhẹ lướt tới. Hai lớp kính cửa sổ loé sáng, tách nhẹ ra như vỏ trứng. Chấm trắng bay vào phòng, vụt trở thành hình người. Người đó quay mặt về phía tôi, gương mặt quen thuộc bình thản, rạng rỡ chưa bao giờ tôi được thấy, mỉm cười: "Đừng buồn nhé, chúng mình sẽ gặp lại". Người ấy muốn giơ tay vẫy chào, nhưng cánh tay buông thõng bất lực. Tôi cố nhổm dậy, lao đến, nhưng ai đó tóm chặt tôi kéo lại. Tôi thét lên: "Đợi em với". Hình người nhoà đi, biến thành chấm trắng, xé qua hai lớp cửa kính, lượn vờn trên những ngọn lá phong đang chuyển màu dâng ngang tầm cửa sổ và tan biến trong bầu trời phương Bắc mờ nhạt.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
ĐỪNG RUNG CÂY MÙA LÁ RỤNG
Chiều nay Trang thấy buồn, nỗi buồn của kẻ thất bại. Tất cả mọi ý định dường như đều tẩy chay, để lại trong nàng nỗi rưng rưng mơ hồ, da diết.
Trang khoá phòng khoác áo ra đi. Lúc này chỉ một ước muốn được sống giữa thiên nhiên. Thiên nhiên luôn thân ái chiều chuộng cái tính trầm cảm và nỗi buồn triền miên của nàng.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ năm, tháng tư 28, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
DÒNG SÔNG CHẢY XIẾT
Tiếng gà gáy te te vọng lên khiến ông Bân tỉnh giấc. Con gà trống choai của cu Hiếu ở dưới nhà mua mấy tuần nay sáng nào cũng cất tiếng gáy nghe vừa thanh, vừa láu táu. Thường nó gáy vào canh tư cũng là lúc ông Bân tỉnh dậy. Giờ này ông không sao ngủ được. Nằm mãi tổ mỏi lưng.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ tư, tháng tư 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
CÁNH CỬA KHÔNG KHÉP KÍN
Nhìn quanh không thấy ai để ý, Aí lặng lẽ trở về phòng. Tiếng cười đùa của đám thanh niên tụ họp dưới sân bám riết lấy Aí.
Căn phòng nhỏ bé sáng mờ qua ánh hoàng hôn. Đơn giản và nghèo nàn quá đỗi. Chẳng có đồ đạc gì, chẳng có sự bài chí nào hết, rõ chẳng phải căn buồng của phụ nữ. Một chiếc giường đơn, một tủ gỗ con, cái bàn và hai chiếc ghế, và cái nồi, rổ rá, bếp dầu trong góc nhà. Với gần ấy thứ, Aí chẳng thấy cần thêm gì.
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
MẶT TRỜI BÉ CON CỦA TÔI
Tôi gặp cậu bé Nguyên lần đầu tiên ở nhà một người bạn. Tối hôm ấy đến chơi nhà Hà- đứa bạn thân nhất hồi tôi còn là sinh viên- thấy Hà đang ngồi chơi với cậu thiếu niên mười bốn tuổi mặc bộ quần áo bộ đội rộng thùng thình. Chẳng hiểu sao tôi bị cậu bé ấy thu hút suốt buổi nói chuyện. Có lẽ tại đôi mắt. Đôi mắt như mượn của người lớn lắp vào khuôn mặt còn đầy lông tơ, trông dè dặt và buồn mênh mang. Khi nó cười, chỉ khuôn mặt biến dạng đi, còn vẫn không xua được ánh buồn.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ tư, tháng tư 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phản ứng: |
ĐỘC THOẠI
Dứt buổi tập, đợi cho các diễn viên ra hết khỏi phòng, Nam ngồi lại bên chiếc dương cầm. Anh ngồi xuống ghế, lặng im một lúc rồi khẽ đưa ngón tay lướt trên các phím đàn. Anh mong có phút giây thư thái như thế.
Được đăng bởi thùy linh vào lúc Thứ tư, tháng tư 27, 2011 Không có nhận xét nào:
Các liên kết với bài này
Các liên kết với bài này
Nhãn: Truyện ngắn
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét