(Mong đồng nghiệp đừng ai làm như thế này nữa nhé. Chúc mừng ngày nhà báo Việt)
Vô Huế, trưởng thôn Khoai Lang tần ngần đứng trên cầu Tràng Tiền. Trước mắt là sông, có tên Hương, chảy vô Huế “nên Huế rất sâu”, bác Thu Bồn cảnh báo thế. Sau lưng các em áo dài Huế lướt thướt đạp xe qua, nói lướt thướt vì mưa, mà các em thì ưa đẹp, nên tội, chỉ choàng cái áo mưa mỏng tanh, thà lướt thướt còn hơn không ai chộ để ngắm mình (chộ là thấy).
Bến đò gần khách sạn Hương Giang mới sẩm tối đã lố nhố khách du lịch xuống thuyền để mần một phát “ca Huế trên sông”, em nào cũng được giới thiệu là ca sĩ Huế, mà thực ra là mấy ả ban ngày bán rau, hoặc làm công chức, tối thay áo dài Huế, xuống thuyền làm ca sĩ. Ca sĩ thật hơi bị ít. Nghe nói các ả ca sĩ kiêm nhiệm này cố sống cố chết học được ba bài ca Huế là xuống đò. Khách yêu cầu mần bài nữa, em chúm chím cười, nghiêng nghiêng đầu, nói dạ em nỏ hát được.
Lại nhìn cái mố cầu Tràng Tiền, rồi phì cười, hồi ức cách mạng chút.
Năm đó, e lâu lắm, Huế lụt, rồi có một cậu thanh niên bị ngã, suýt chết đuối ở trên sông. Một cụ già râu tóc bạc phơ lao vút từ trên thành cầu xuống sông. Hai người bì bõm, lăn lộn một hồi cũng kéo nhau vào được bờ. Mọi người vỗ tay hoan hô nhiệt liệt. Không hoan hô sao được khi một cụ già như thế lại dũng cảm lao xuống dòng sông ( quên, lại mùa đông nữa) thì thật anh hùng.
Phóng viên nhà đài hớt hãi lao tới, rẽ đám đông, dí ống kính trước mặt cụ, phỏng vấn, quay, phỏng vấn, quay.
Hỏi:-Thưa cụ, vì sao tuổi già sức yếu như vậy mà cụ vẫn dũng cảm lao xuống cứu người?
Cụ già:-Thằng ấy thanh niên mà lại không biết bơi, lạ quá hè
Hỏi:-Thưa cụ, làm một việc tốt như cụ, cụ có suy nghĩ gì?
Cụ già:-Mấy đứa có thương, cho cụ cốc rượu hí, lạnh quá.
Hỏi:-Thưa cụ.
Cụ già:-Này…Đứa mô có cái áo khoác cho cụ mượn mang tí nào, lạnh lắm
Hỏi:-Thưa cụ, động cơ nào khiến cụ dũng cảm như vậy?
Cụ già:-Tổ cha chúng nó chứ…động cơ chi..Cụ cũng đứng trên thành cầu, nhìn nhìn, ngó ngó thằng ấy đang chết đuối, thế rồi, đứa mô khốn nạn nó xô cụ xuống sông. Cụ và thằng ấy bấu lấy nhau, may thoát, không chết cả. Tổ cha đứa mô chơi xấu. Động cơ chi.
Cụ nhảy xích lô về.
Nhà đài về.
Tối, cụ ngồi xem ti vi, thấy một đoạn phim, tả cảnh một cụ già đang ra sức cứu thanh niên trẻ với lời bình: không quản mưa rét, thấy thương người thanh niên đang chết đuối, cụ đã lao xuống, dũng cảm dùng tất cả kinh nghiệm và sức lực, cứu người thanh niên thoát chết trong gang tấc. Cụ đã khiêm tốn từ chối mọi câu hỏi của chúng tôi. Cụ cũng không cho biết tên. Nhưng hành động của cụ là tấm gương cho chúng ta noi theo.
Cụ xem rồi hỏi thằng cháu nội:
-Cụ mô cứu người rứa cháu?
Cháu nội nói:
-Trời rét mà cùng nhau nhảy xuống sông làm chi, ngu cụ hè.
Cụ gật đầu:
-Ừ. Ngu dễ sợ.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét