Giết đi rồi sẽ nhận được khẩu phần.
Ngoài kia người ta không ngừng la hét, trong nơi tối tăm này ta vẫn tiếp tục sinh hạ những đứa con. Những đứa con của đêm có mắt như sao trời và muôn màu sắc trên da lấp lánh.
Người con gái đeo gông ấy lại mang hoa ra đứng ở bờ sông. Người con gái đi tìm người đàn bà đeo gông đã chết.
Ta nói với em rằng hãy nhìn vào những đứa con của ta. Những đứa con có muôn màu sắc trong mắt. Ta bắt đầu dạy chúng cách gọi tên ta, ta nói nói với chúng rằng hãy bắt đầu tưởng tượng đến hình hài của ta. Em thấy đấy, chúng nhìn ta, chúng trọ trẹ những tràng âm thanh kỳ quái trong lòng bàn tay ta.
Chúng chưa thể gọi được tên ta.
Chúng gọi tên bóng tối rồi rúc mình trong lớp lông ẩm thấp của đêm.
Trên phố, con trâu quay lại ngửi vào xác người thợ cày.
Linh hồn người thợ cày mắc kẹt rồi than khóc trong ống khói.
Ta nói với lũ con của ta hãy học cách ước mơ.
Đừng gặm vào những song sắt đó, đừng làm cái điều bất khả kia.
Hãy học cách tưởng tượng để được nhìn thấy ta.
Giết đi rồi sẽ nhận được khẩu phần.
Ngoài kia người ta vẫn không ngừng hô lên như thế.
Người con gái đeo gông đang ăn những bông hoa ngoài bờ sông. Người con gái ngồi xuống và bắt đầu hát những bài ca từ khởi thuỷ.
Trăng, lửa, nước, khí và tự do không tới.
Người con gái ấy nói rằng ta không có thực.
Ta đã đánh lừa người đàn bà đeo gông đã chết. Người đàn bà đã chết vì đấu tranh cho sự hiện hữu của ta.
Ta là tên mắc đoạ.
Ngày tháng trôi qua, những đứa con của ta vẫn trọ trẹ những tràng âm thanh vô nghĩa. Chúng không nhìn thấy ta và chúng không thể gọi được tên ta. Ta sờ lên thân thể trần truồng của chúng. Những đứa con của mặt đất tội tình.
Những đứa con mang vác trên thân thể bệnh hoạn của chúng nhiều vết thương sâu.
Vết thương trên đỉnh tóc, vết thương trong mắt và vết thương trong linh hồn.
Ngoài phố kia, đám người đó đứng lại bên xác người thợ cày.
Họ cùng nhau hát lên những thần khúc tăm tối.
Con trâu đã bị xé nát bởi đói và khát, bởi tủi nhục của thân phận và đớn đau của hiện tồn.
Hoa đã nở trên máu của trâu và nước mắt của người.
Khi vôi được ném vào thì những đứa con của ta đã chết.
Chúng chết mà chưa một lần gọi được tên ta.
Trên những cái miệng nhỏ bé kia là máu.
Và hoa đã nở trên máu con ta.
Những bông hoa yếu ớt trong vùng lầy của vôi và đêm tối.
Ta lại cô đơn thầm thì với những vết thương của ta.
Ta thầm thì với em như bao lần ta đã thì thầm.
Nhưng bây giờ em đã bỏ đi, em trườn qua lỗ thủng nhỏ bé trên trần nhà lao rồi biến mất ở chỗ giao nhau giữa tối và sáng.
Đừng bỏ ta đi.
Ôi, con ốc sên nhỏ bé.
Nếu em trườn tới bờ sông thì hãy canh giữ cho đôi mắt của cô gái ấy, đừng để lũ dòi bọ làm tổ trong hốc mắt của người con gái ấy nghe em.
Và hãy thì thầm với cô gái về những vùng đất thênh thang trong lửa.
Về những ước mơ xanh tươi trong mỗi giấc mơ.
Về những bờ sông xanh thẳm và về hình dạng tật nguyền của ta.
Hình dạng tật nguyền của tự do bát ngát...
DA Tuyet
Nổi lửa lên em...
Nguồn: nhặt trên Net.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét