Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 29 tháng 6, 2013

Trích TT của Ngổ:




Tôi nằn nì một lúc, cũng không có kết quả gì. Chợt từ phía trong đình có tiếng gọi của một người mặc áo sơ mi màu xanh sĩ lâm vọng ra:
- Đồng chí nào ở ngoài đó đưa tên Tính vào gặp tôi!
Cu Tèo bỗng trở nên phấn chấn:
- Báo cáo thượng cấp, tôi nghe rõ!
Quay sang tôi, anh ta bảo:
- Đi theo tao, thượng cấp muốn gặp mày!
Tôi chưa biết thượng cấp là ai? Gọi tôi về việc gì?
Còn đang ngơ ngác, cu Tèo đẩy mạnh vào vai, làm tôi suýt ngã:
- Đi!
Cu Tèo chỉ cho tôi vào phía tam quan. Nơi ngày trước dân làng vẫn để bộ kiệu, cờ phướn sau lễ hội. Bây giờ không hiểu những thứ ấy đã được mang đi đâu?
Người ta đã quét dọn sạch sẽ, kê hai dãy bàn ở hai bên. Một bàn đang có hai người ngồi đối diện nhau, tờ giấy và cây bút đặt trước mặt.
Bàn bên kia một người cao dong dỏng, dáng thư sinh đang đợi tôi. Anh ta hất hàm hỏi tôi:
- Về bao giờ?
Tôi rất khó chịu trước câu hỏi trống không ấy. Dù sao tôi cũng là con người, có tên có tuổi, nhưng vẫn trả lời:
- Dạ em mới về!
Anh ta cau mặt, chỉnh luôn:
- Ở đây xưng hô không có anh em, hiểu chửa? Trả lời phải “thưa ông” và xưng “tôi”, rõ chửa?
- Dạ “thưa ông”rõ!
Nét mặt anh ta dãn ngay, có vẻ hài lòng. Tôi không ngờ bài học đầu tiên khi trở về, tôi “trả bài” tốt như thế!~
Nom mặt, anh ta cũng chỉ hơn tôi đến bốn, năm tuổi là cùng. Ông cái nỗi gì? Không biết ai quy định ra như thế? Nhưng lúc này tôi đâu còn chọn lựa nào khác?
        Ngay từ lúc bước chân về đến nhà, dù vô tâm, vô ý đến đâu, tôi cũng không thể không biết hoàn cảnh hiện nay của mình là như thế nào?
Người ấy lại hỏi:
- Anh có biết gọi anh lên đây vì việc gì không?
- Dạ không ạ!
Người ấy nhìn tôi từ đầu đến chân như thể muốn lượng định điều gì đó. Hồi lâu mới nói:
- Gia đình anh bị quy thành phần địa chủ, anh đã biết chưa?
- Dạ biết!
- Xét thấy anh còn trẻ, mức độ ảnh hưởng của giai cấp bóc lột chưa nặng nề, còn có khả năng giáo dục để thay đổi, nên hôm nay chúng tôi cho gọi anh về. Thứ nhất thông báo cho anh biết tình trạng của gia đình anh. Bố anh làm bố anh chịu. Việc đấy nhà nước sẽ xử lý. Bố anh có tội ác với nhân dân, nhân dân dứt khoát không khoan nhượng! Chỉ thông báo cho anh biết thế thôi, tạm thời chưa liên quan đến bản thân anh. Thứ hai mở đường cho anh chọn lựa..
Nói đến đây người ấy dừng lại, có ý thăm dò..
Còn tôi chưa hiểu ý anh ta nói “mở đường” là mở cái gì? như thế nào? Toàn những từ ngữ ghê gớm tôi từ cha sinh mẹ đẻ, giờ mới nghe lần đầu!
Tốt nhất trong trường hợp này nên im lặng, đừng hỏi và nói gì vào lúc này!
Tôi không phải đợi lâu, anh ta đưa tôi tờ giấy:
- Nếu anh cam kết với chúng tôi từ nay trở đi dứt khoát không quan hệ, liên can gì nữa, coi như anh sẽ không phải chịu trách nhiệm gì. Chúng tôi sẽ để anh tiếp tục học tập. Còn nếu không, anh sẽ bị xử lý vì tội liên quan. Anh thấy thế nào?
Tôi choáng váng như vừa bị một nhát búa nặng đập vào đầu. Cảm giác đau nhói chạy dọc sống lưng, tê cứng người.
Nhưng tôi vẫn đủ tỉnh táo để hiểu anh ta vừa nói gì?
Như thế khác nào người ta đang yêu cầu tôi từ bỏ tình cảm cha con của tôi với người sinh ra tôi?
Mà bố tôi đâu có tội gì?
Hình như đó là cái tội từ trên trời rơi xuống, tôi không bao giờ hiểu được. Nước mắt tôi giàn dụa, chưa bao giờ tôi thấy đau đớn, chua xót như lúc này!
Người kia ấn cây bút vào tay tôi. Tay tôi run lẩy bẩy như  ký vào án tử của chính mình. Cây bút mấy lần rơi xuống bàn. Những giọt mực rơi xuống hòa cùng nước mắt loang lổ trang giấy màu rơm đen xỉn..
Người kia bực bội ra mặt, anh ta gọi người đeo súng trường đứng gần đấy:
- Đưa nó vào phòng phía sau. Khi nào nó suy nghĩ được, muốn viết, đưa nó lên. Nhớ là không cho đi đâu!

Người tuổi trẻ đưa tôi vào một gian tôi tối. Bên trong có mấy người tay bị trói quặt ra đằng sau.
 Tôi vẫn còn may, chân tay không bị trói, nhưng cửa bên ngoài đã đóng lại!

Lúc ấy tôi vẫn chưa biết mẹ tôi đã được gặp bố tôi chưa? Ông hiện đang bị giam ở đâu?
Một bác cao gầy, theo ngụy quân người cùng làng biết tôi, bảo:
- Bố mày hơi bị nặng nên phải giam riêng. Nhưng mà đừng lo cháu ạ. Không sao đâu!
Cách an ủi của ông ấy làm tôi đâm lo thêm.

Không biết giờ này bố tôi ăn ở như thế nào? Chắc khổ hơn chỗ chúng tôi ở đây, tôi nghĩ thế!


( Còn nữa..)



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: