Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 27 tháng 6, 2013

DU LỊCH TỰ SÁT!




Nguyễn Quang Thân

Những ngày nghỉ dài đã qua. Cán bộ công nhân viên đi du lịch hay về quê chơi thì nông dân vẫn phải ra đồng. Thời vụ là việc của trời đất cây cỏ không liên quan đến ngày này, ngày nọ, có việc réo thì phải làm. Nhưng có một số nơi ngày nghỉ càng dài thì nông dân càng bận. Vì nơi đó có du lịch. Khách các nơi đổ về xem đình chùa miếu mạo, xin xăm, cầu phúc cầu tài. Có khi chỉ đơn giản đưa cô chiêu cậu ấm đi chơi cho nó biết ngoài quạt điện, máy lạnh còn có gió trời hay nước suối mát rượi, cũng cho nó hay, con trâu khác con bò thế nào, cái sừng của nó trên hay dưới cái tai. Du lịch lợi trăm bề, cho người đi chơi và cả người sở tại.
Tự dưng giữa hai thứ người ấy nẩy sinh vấn đề. Khách du lịch bỏ tiền ngàn bạc triệu quẳng vào du lịch cũng xót, họ chỉ tiêu cho những thứ mình thích, không thể mà cũng không muốn xài phí. Vì bản thân du lịch cũng đã có nhiều cái xài phí với người bình thường rồi. Ví như ở nhà quanh năm không mất một đồng xu tiền nhà, tiền giường chiếu, nay phải bỏ ra hàng triệu để ngả lưng chợp mắt một đêm, ai mà chẳng tiếc đứt ruột. Còn công ty lữ hành và dân sở tại thì muốn chớp cơ hội để bán hàng, cho thuê, dịch vụ này nọ, tiền càng nhiều càng tốt vì chẳng mấy khi!
Thế là người thì muốn chi tiêu ít nhất, kẻ lại muốn thu vào túi nhiều nhất. Cả hai ngấm ngầm, mặc cả, đấu tranh với nhau để ai cũng đạt được mục đích của mình. Người này luôn dòm vào túi người kia, người kia thì giữ túi cho chặt, có vẻ như không ai chịu ai.
Chính vì lòng tham của chính quyền ( đấu thầu thật đắt) của người bán, người tổ chức (muốn nhất bản vạn lợi) nên mới sinh nạn chặt chém. Cái gì cũng đắt gấp mấy chục lần thì ai mà chịu được! Hở cái là đòi tiền, mất tiền. Nông dân Sapa là đồng bào dân tộc thiểu số mấy năm trước còn vui vẻ nói tiếng Anh như gió với khách, vài năm lại đây đã biết đòi “bản quyền” chụp ảnh. “Đưa năm ngàn cho chụp!”. Điều đó cũng công bằng thôi, nên ủng hộ để nông dân kiếm chút cháo. Thế nhưng trăm ngàn một quả dừa ở Sầm Sơn, 200 ngàn một cái ghề ngồi hóng mát một lúc ở Vũng Tàu, triệu rưỡi một cuốc xe ôm 7 cây số ở Hà Nội là quá đáng. Khách du lịch không chỉ xót tiền mà còn thấy bị xúc phạm vì trông mặt mũi sáng sủa thế này mà bị coi là ! Người châu Âu thì ngạc nhiên, với kinh nghiệm kinh doanh hàng trăm năm nay, họ không hiểu sao người làm du lịch Việt Nam mình đang muốn tự sát hàng loạt.
Người ta thường nói du lịch cần 4 chứ S tiếng Anh: sun ( Mặt trời), sand ( bãi cát), sea (biển) và Sex ( tình dục). Có nước sống bằng du lịch tình dục, có nước không vì trái văn hóa như nước ta. Người ta thay chữ Sex bằng Soul ( tâm hồn). Hồn chứa đựng sự tử tế, nhân bản, văn minh, sòng phẳng và công bằng, đói cho sạch rách cho thơm. Đã không có Sex mà lại mất  hồn nữa thì khách đến làm chi? Có lỡ đến thì cũng không muốn trở lại. Du lịch đương nhiên teo dần, có thể nguy hiểm tính mệnh sau vài năm vì bỏ vốn ra mà khách không đến.
Thứ du lịch chặt chém ấy gọi là du lịch tuyệt tự, du lịch tự sát!
(NTNN 04/05/13)

Không có nhận xét nào: