Cầu cơ: trò chơi của quỷ
Linh hồn của người đã chết, không được phép đi lang thang; vì thế những ai nghĩ qua cầu cơ, gọi hồn,... để nói chuyện với thân nhân, bạn bè đã chết, hoặc nói với thần thánh, là sập bẫy của ác quỷ, bởi chỉ có ác quỷ nhập vào bàn cơ. Quỷ dữ có thể nói đúng những chuyện đã xẩy ra từ nhiều tỷ năm; nhưng chúng không biết chuyện tương lai mà chỉ đoán mò. Quỷ dữ chỉ có khả năng làm hại những phàm nhân nào tiếp xúc với chúng.
Tôi nói thật: Ấn giáo, Phật giáo, Cao đài giáo ...đã sập bẫy của ác quỷ. Những ai theo những tôn giáo này, phải trở về với Thiên Chúa, nếu họ không muốn chịu cực hình mãi mãi với loài quỷ dữ.
– Vô Danh Khách -
Cầu cơ là gì? Tại sao đáng sợ? Lýdo bạn không bao giờ nên chơi cầu cơ?
Theo mình được biết và được nghe kể lại từ những người trong gia đình, cầu cơ là một trò chơi gọi hồn và nói chuyện với những người đã khuất. Cầu cơ được thực hiện trên một tấm bảng chữ cái, một bên ghi "Có", một bên ghi "Không", và cuối cùng là "Tạm biệt". Một số người nghĩ cầu cơ không có hiệu lực khi chơi ban ngày, lầm to rồi nhé! Những linh hồn luôn luôn hiện diện xung quanh chúng ta, chỉ có điều bạn không thể thấy họ mà thôi.
Sau đây là 10 câu chuyện có thật về cầu cơ mà chưa ai giải thích nổi.
"Tôi không bao giờ đùa giỡn khi đề cập đến chuyện cầu cơ. Cho dù bạn có tin hay không, đùa giỡn với một thứ vô hình có thể giao tiếp với con người sẽ dẫn đến những nguy cơ rất nguy hiểm. Đúng, đôi khi chơi cầu cơ là vô hại và linh hồn không xuất hiện. Nhưng NẾU bạn đã thật sự gọi lên được một linh hồn thì sao? Và có thể bằng cách nào đó bạn chọc giận người đã khuất, và họ quyết định sẽ "làm phiền" bạn một chút?
Hãy xem qua những câu chuyện dưới đây để xem chuyện gì đã xảy ra với những người đùa giỡn với ma quỷ. Tôi dám chắc rằng họ sẽ không dám làm thế một lần nào nữa đâu."
Con búp bê ma quái
Tôi nhận được một cuộc gọi từ người anh họ; anh ấy, anh trai, bố và bạn thân anh ấy đang chơi cầu cơ dưới tầng hầm. Trước khi chơi, họ đã đem một con búp bê sứ lớn trong căn hầm sang phòng tắm kế bên (cho đỡ sợ) và đặt nó úp mặt xuống một đống khăn tắm.
Sau một hồi, chiếc bàn cơ cứ đưa ra những chữ cái vô nghĩa, anh họ tôi quyết định đứng dậy vào phòng tắm để "giải quyết nỗi buồn". Những người còn lại tiếp tục đặt ra câu hỏi. Khi họ hỏi "Ai đang ở trong căn phòng kế bên?", chiếc bàn cơ chỉ đưa ra những con số ngẫu nhiên. Lúc anh họ tôi quay lại, anh trai anh ấy nói rằng lần cầu cơ này không có kết quả gì và họ định dẹp chiếc bảng, rồi cùng lúc đưa cho anh họ tôi những con số mà họ ghi lại được. Anh ấy phát hoảng khi nhìn thấy dãy số trong tờ giấy chính là số an sinh xã hội của mình (như số CMND của Việt Nam vậy). Điều đó làm mọi người có "động lực" để tiếp tục nói chuyện với linh hồn này, "nó" nói anh họ tôi sẽ hi sinh khi đi lính cho lực lượng không quân. Cuối cùng mọi người đề nghị "nó" hãy làm gì đó để chứng minh sự tồn tại của mình. Chiếc bàn cơ từ từ ghép lại chữ D-O-L-L (con búp bê) và tất cả mọi người như bị đứng hình.
Họ tiến lại gần mở cửa phòng tắm để kiểm tra con búp bê sứ lúc nãy. Và Chúa ơi, nó đứng lù lù ngay trước cửa nhìn chằm chằm vào họ! Thất kinh hồn vía, mọi người chạy tán loạn ra khỏi căn hầm. Bạn thân anh họ tôi đã đốt bàn cầu cơ và tôi nghĩ anh ta đã phát điên trong vòng vài tháng sau đó. Hiện tại, vì một số lí do, anh họ tôi đã nhập ngũ vào lực lượng không quân ở Châu Âu. Ý nghĩ "thứ đó" đã nói đến cái chết của anh ấy làm tôi rùng mình.
Tôi đã lỡ hỏi "nó" tôi còn sống được bao lâu
Thường thường khi chơi cầu cơ, chúng ta vẫn hỏi "nó" những câu hỏi mà chỉ chúng ta biết câu trả lời. Và "nó" sẽ trả lời chính xác câu hỏi đó. Ví dụ như khi bạn hỏi "Tên chiếc du thuyền mà tôi đã đi vào năm tôi 6 tuổi là gì?", "nó" sẽ trả lời.
Chúng tôi (có thể là bạn hoặc anh chị của tác giả) đã chơi cầu cơ từ rất lâu rồi. Và nếu bạn chơi, đừng ngạc nhiên khi những chỗ xung quanh bạn toát ra luồng không khí lạnh bất thường. Chúng tôi cũng đã thử đốt nến đặt vào những chỗ lạnh đó, và thật kì lạ, những ánh lửa cứ chập chờn chập chờn, đổ sang một bên chứ không bao giờ cháy thẳng như những cây nến bình thường được.
Một hôm chúng tôi hỏi "nó" rằng chúng tôi còn sống được bao nhiêu lâu nữa, đó là lúc mọi thứ trở nên kinh hoàng. Mọi người đều còn 50-60 năm tuổi thọ nữa, còn về phần tôi, "nó" trả lời là 10.
Tôi tiếp tục hỏi "10 năm à?", "nó" trả lời "10 ngày".
Tôi như chết lặng. "Nó" còn nói tôi sẽ chết trong một tai nạn xe cộ, người đâm vào tôi tên là Emma. 3 ngày sau tôi hỏi lại, "nó" nói tôi còn 7 ngày, và 2 ngày sau đó tôi tiếp tục hỏi, "nó" trả lời tôi còn 5 ngày.
Những ngày sau đó tôi trở nên rất sợ hãi. Tôi giữ một cuốn kinh thánh trong túi áo và luôn đeo thánh giá trên cổ. Tôi kể lại với bố tôi nhưng ông không tin, vì thế tôi đã tự làm một bàn cơ bằng một mảnh giấy và một chiếc đĩa CD, chơi ngay trước mặt bố. "Nó" đã trả lời, bố tôi lập tức lật bàn cơ lại và bảo tôi không phải đến trường vào ngày đó, ngày đáng ra tôi phải chết. Tôi ở lì trong nhà và thật may mắn là không có chuyện gì xảy ra cả.
Bị ngạt thở
Chuyện này tôi không có bằng chứng gì cụ thể, nhưng tôi không quan tâm nếu bạn không tin tôi. Tôi đã chơi cầu cơ và gián tiếp mời gọi một thứ gì đó vào trong chính căn nhà của mình. Thực thể này đã tấn công tôi, và tấn công theo nghĩa đen!
Mọi chuyện sẽ bắt đầu từ lúc bạn có cảm giác mình đang bị theo dõi, cửa ra vào thì tự động đóng mở, tiếng bước chân trên sàn gỗ cứ vang lên mỗi khi bạn ở nhà một mình. Đêm đến, bạn sẽ bị đánh thức vì có ai đó cứ rung lắc giường bạn, hoặc kéo chăn của bạn. Đôi lúc bạn còn nghe ai đó thì thầm gọi tên mình. Bàn cầu cơ sẽ biến mất một cách khó hiểu trong vòng vài ngày, rồi sau đó tự dưng xuất hiện ở những nơi bạn không thể nào ngờ đến. Tôi thật sự đã bị ám ảnh. Tôi đã thấy một bóng đen trong góc phòng của mình. Tôi đã bị theo dõi bởi một người đàn ông đứng ở cửa chính. Tôi bị kéo tóc. Ngón tay tôi bị kim châm. Người tôi xuất hiện những vết cào cấu. Tôi bị ngạt thở. Trong lúc bị bóng đè, tôi vẫn nghe tiếng ai đó thì thầm vào tai mình bằng thứ ngôn ngữ lạ lẫm, tiếng La-tinh...
Sau một thời gian, gia đình tôi đã làm phép trong căn nhà và những hiện tượng siêu nhiên đã không còn xảy ra nữa. Nhưng tôi thề, tôi sẽ không bao giờ chơi cầu cơ một lần nào nữa!
Những vết cào
Đây là những tấm ảnh của tôi sau khi chơi cầu cơ. Những vết cào này đã xuất hiện một cách không giải thích được ngay trước khi tôi sử dụng bàn cơ. Chúng tôi đã hỏi rằng "nó" có phải là thứ đã gây ra những vết cào này không, và nó trả lời là "Phải", "nó" còn nói rằng "nó" luôn ở xung quanh tôi và sẽ không bao giờ rời bỏ tôi.
Tôi phải ngày đêm cầu nguyện để "nó" bỏ đi càng nhanh càng tốt!
Người mẹ vợ sát nhân
Năm 2001, Carol Sue Elvaker bị buộc tội đã giết con rể của bà. Được biết sau khi chơi cầu cơ cùng con gái và các cháu ngoại, bà đã bị một linh hồn "thuyết phục" phải giết chết con rể của chính mình.
Người phụ nữ 53 tuổi đâm vào ngực con rể mình bằng một con dao làm bếp, bà thậm chí còn cố gắng giết chết cháu ngoại 10 tuổi vì cho rằng cô bé chính là quỷ dữ. Con gái bà, Tammy Roach, giành lấy được con dao, giấu nó trong nhà; sau đó chạy trốn bằng xe hơi cùng với mẹ và 2 con gái.
Bà Elvaker, người cầm lái, đã cố ý chạy ẩu và đâm vào một biển báo bên đường với ý định giết luôn cô con gái và cháu ngoại mình. Nhưng họ chỉ bị thương nhẹ còn bà Elvaker thì gãy 2 mắt cá chân. Sau khi ra khỏi xe, mặc cho 2 mắt cá chân bị gãy, bà ta vẫn cố gắng đẩy đứa cháu ngoại 15 tuổi của mình ra giữa lòng đường nhưng không thành công. Bà ta đã chạy trốn vào khu rừng và bị cảnh sát phát hiện không lâu sau đó.
Thêm một điểm mấu chốt của câu chuyện là Tammy Roach cũng bị bắt vì tội thông đồng giết người. Cô đã giấu con dao của bà mẹ trong nhà , chiếc xe bị tai nạn là của cô và cô còn để mặc cho chồng mình bị chảy máu tới chết.
Vậy thì 2 mẹ con Elvaker thật ra đã quá ám ảnh vào những lời lẽ của linh hồn độc ác kia, hay đó chỉ là lí do biện hộ cho những hành vi vô đạo đức của họ?
Ngày 24 tháng 6 năm 1987
Bạn gái của tôi đã từng kể cho tôi nghe về một câu chuyện về cầu cơ mà chính cô ấy trải nghiệm khi còn học trung học vào năm 1986. Cô ấy có một người bạn tên là Johnny, cậu ấy mắc bệnh CF (xơ hóa nang, một căn bệnh về phổi) và một số bệnh suy nhược cơ thể khác. Thời điểm đó cậu ấy phải nhập viện. Cô ấy và một người bạn nữa tên là Shelly thường xuyên đến thăm Johnny để cổ vũ tinh thần và mong cậu ấy sớm hồi phục. Một đêm sau khi trở về từ bệnh viện, bạn gái tôi về nhà Shelly và họ quyết định thử chơi cầu cơ. Được một lát, họ bắt đầu "kết nối" và "giao tiếp" được với một linh hồn, và linh hồn này xem chừng biết rất nhiều thứ mà nó không nên biết!
Sau một hồi, bạn gái tôi bắt đầu hỏi về tình trạng của Johnny. Bàn cơ di chuyển rất nhanh: "Vào ngày 24/6/1987, Johnny sẽ không phải lo lắng nữa", và nó chuyển ngay đến chữ "Tạm biệt". Bạn gái tôi và Shelly rất mừng rỡ, tin rằng đó là ngày Johnny hoàn toàn phục hồi sức khỏe, họ thậm chí còn ghi chú lại thông tin này và nhét nó vào một chiếc bì thư. Và đúng thế, Johnny sẽ không phải lo lắng gì nữa cả.
Ngày 24/6/1987, cậu ấy qua đời.
Chết đi, con khốn!
Angela Jackson biết rất rõ mình không nên đùa giỡn với trò chơi cầu cơ, nhất là sau khi đã được thế lực vô hình nhắn gửi một thông điệp cảnh báo.
Khi tham gia và một buổi gọi hồn, một nhà ngoại cảm đã quay sang Angela và nói người bố đã khuất của cô muốn nói chuyện với cô, ông bảo ông biết cô đang có ý định chơi cầu cơ, và ông khẩn khoản khuyên cô đừng bao giờ thử nó. Angela rất ngạc nhiên khi được nhắn gửi thông điệp này. Và như đã dự đoán, một vài tuần sau, Angela đã chơi cầu cơ.
Angela bị ám ảnh bởi thế giới bên kia từ khi cô còn rất nhỏ, cô đã mơ về thế giới tâm linh đó rất nhiều lần. Một lần Angela mơ thấy bố mình qua đời; vài tháng sau, ông mất.
Đây là lời kể của Angela về những gì xảy ra vào đêm cô chơi cầu cơ.
"Đêm ấy, cả người tôi như run lên với niềm phấn khích khi tôi đặt ngón trỏ của mình lên ly rượu thủy tinh bị lật ngược lại trên bàn cơ. Chiếc ly bắt đầu di chuyển nhè nhẹ. Robert, hàng xóm của tôi, hỏi: "Bạn muốn nói chuyện với ai?". Và chiếc ly bắt đầu di chuyển sang các chữ cái: A-N-G-E-L-A. Linh hồn này muốn nói chuyện với tôi! Nhưng sau đó chiếc ly lại di chuyển mang theo một thông điệp: "Chết đi, con khốn!". Tôi nói với Robert và những người khác rằng đùa như vậy chẳng có gì vui đâu, nhưng ông ấy nói họ không hề tác động gì tới chiếc ly cả. Robert rụt ngón tay lại, và ngay lúc đó chúng tôi giật nảy mình khi cánh cửa phòng khách tự nhiên đóng sầm lại.
Tôi run run hỏi tiếp: "Mi là ai?". Lúc này chỉ còn mỗi tôi đặt tay lên chiếc ly, nó di chuyển nhanh hơn: "Tao đã bị ám sát! Mày sẽ là đứa tiếp theo!". Tôi tiếp tục hỏi: "Mi là ai???" và "nó" trả lời: S-A-T-A-N. Tôi hét lên: "Tao không sợ! Về địa ngục đi!"
Chiếc ly trượt khỏi tay tôi, bay lên va vào tưởng bể một tiếng xoảng.
Những người hàng xóm của tôi quá hoảng sợ, họ bật đèn lên ngay và thổi tắt nến. Robert nói "Chúng ta đừng bao giờ chơi trò này nữa!". Nhưng họ đâu phải là người được thông báo là mình sắp bị ám sát! Tôi cần phải biết nhiều hơn.
Tôi gần như phải van xin những người hàng xóm họ mới giúp tôi chơi cầu cơ lần nữa. Nhưng lần này và những lần tiếp theo, linh hồn quỷ dữ kia chẳng bao giờ xuất hiện.
Một đêm nọ tôi bị đánh thức bởi cơn ác mộng, một người đàn ông cầm một cây búa trên tay đến để giết tôi. Lúc này tôi biết mọi chuyện đã đi quá xa, tôi đã bị ám ảnh từng ngày về cái chết của mình. Tôi thề sẽ không bao giờ đụng đến bàn cơ nữa.
Một thời gian sau những người hàng xóm của tôi chuyển đi hết, và tôi cố gắng quên đi chuyện đã xảy ra. Nhưng lúc nào tôi cũng cảm thấy lo lắng sợ hãi, cứ như có ai đó đang theo dõi tôi. Và rồi cái dự đoán kia cũng đến ngày trở thành sự thật!
Tôi đóng cửa ra vào lại và bắt đầu đi xuống cầu thang. Đột nhiên tôi nghe một tiếng gầm gừ đằng sau lưng mình: "Chết đi con khốn!". Tôi quá hoảng sợ và không biết làm gì ngoài việc đứng bất động. Run rẩy, tôi quay lại và thấy một người đàn ông mặc áo thun trắng bước ra từ trong bóng tối, trên tay cầm một cây búa có đầu nhọn.
Tôi hét lên, người đàn ông xông đến đập cây búa vào đầu tôi nghe một tiếng uỵch kinh hãi. Ông ta lại đập một lần nữa và tôi có thể cảm thấy máu đang chảy thành dòng trên mặt mình. Quá đau đớn, tôi bị mất phương hướng, tôi không thể nhìn mặt kẻ đang tấn công mình, lúc đó tôi chỉ muốn chạy trốn. Máu lênh láng khắp nơi, tôi lê lết được tới cửa chính và ngã quỵ xuống bất tỉnh.
Tôi tỉnh dậy sau đó trong bệnh viện, choáng váng và bối rối. Một bác sĩ đến giải thích với tôi: "Chị bị nứt sọ sau cuộc tấn công". Đã 6 năm trôi qua và cảnh sát không thể tìm được kẻ sát nhân đó. Nếu tôi nghe lời cảnh báo của bố tôi, có lẽ mọi chuyện đã không xảy ra. Nhưng các bạn hãy nhớ một điều: đừng bao giờ xem nhẹ trò chơi cầu cơ. Bạn không thể hình dung nổi những thế lực ma quỷ nào đứng đằng sau nó đâu!
Đám cháy bí ẩn
Một bà mẹ cùng với đứa con gái đã được cứu sống trong đám cháy tại ngay ngôi nhà của họ. Tai nạn xảy ra sau khi họ chơi cầu cơ. Hai mẹ con được cho biết là đã cố gắng "kết nối" với linh hồn chú chó chết thảm của họ. Chú chó này đã bị sát hại bởi bạn trai của người mẹ, ông ta dìm chết nó trong bồn tắm, sau đó cắt thành từng mảnh nhỏ và bỏ vào toilet dội nước để phi tang.
Sau khi mọi chuyện qua đi, Margaret Carroll và con gái Katrina Livingstone bắt đầu sử dụng bàn cầu cơ để nói chuyện với chú chó Molly của mình. Tối thứ 6, Katrina kể với một người hàng xóm của mình là linh hồn mà họ giao tiếp nói rằng 2 mẹ con họ sắp chết, và đám cháy xảy ra vào chiều thứ 7!
Trong đám cháy dữ dội, những người lính cứu hỏa phải trầy trật lắm mới kéo 2 mẹ con ra khỏi ngôi nhà, họ được đưa tới bệnh viện trong tình trạng rất nguy kịch.
Cảnh sát cho biết những vết thương trên người họ không phải là vết bỏng, nói cách khác, họ bị thương không phải là do ngọn lửa. Vậy thật sự là chuyện gì đã xảy ra trong ngôi nhà đó?
Bị nhập xác
Alexandra Huerta, một cô gái 16 tuổi người Mexico được cho là đã bị nhập xác sau khi cố gắng liên lạc với cha mẹ đã mất của cô bằng trò chơi cầu cơ cùng với anh trai và em họ của cô.
Trước khi chơi, Alexandra đã uống Brugmansia, một loại ma túy có thành phần từ một loài hoa độc. Loại ma túy này còn được biết đến với cái tên "Trumpet thiên thần", gây ảo giác, lẫn lộn, liệt cơ bắp và có thể dẫn đến tử vong nếu sử dụng quá liều. Loại thuốc này được sử dụng rất rộng rãi ở Mexico, nhất là bởi các tín đồ của tôn giáo Shaman, họ tin uống nó vào sẽ giao tiếp được với "người cõi trên".
Chỉ sau một vài phút chơi cầu cơ, cả 3 người họ đều cảm thấy bị ảo giác nặng, và cố gắng làm bản thân bị thương bằng mọi cách. Dưới đây là đoạn video khi Alex nói những thứ tiếng kỳ lạ, quằn quại trên mặt đất và thậm chí còn nói rằng cô sắp chết.
Khi Alex được xuất viện, gia đình cô đã chăm sóc cô. Nhưng họ tin rằng những linh hồn quỷ dữ đã nhập vào Alex và sẽ không bao giờ để cô yên.
Lễ trừ tà
Bộ phim "Lễ trừ tà của Roland Doe" được dựa trên sự kiện có thật về một cậu bé bị ma nhập sau khi liên lạc với người cô đã chết của mình qua trò chơi cầu cơ.
Khi còn sống, dì của cậu bé là một nhà ngoại cảm và bà đã dạy cho cậu tất cả mọi thứ. Sau khi bà qua đời, cậu bé bắt đầu áp dụng những gì dì mình dạy và điều đó đem đến những hậu quả rất tai hại.
Có cả thảy 9 linh mục đến làm lễ trừ tà để xua đuổi những linh hồn đang sở hữu cơ thể của cậu bé, việc này diễn ra trong vòng vài tuần. Cậu bé đã bị nhập xác sau khi chơi cầu cơ. Khi bị rảy nước thánh, trên ngực và đùi cậu bé xuất hiện chữ "Hello" (Xin chào), và thêm vào đó là những vết cào cấu rất sâu. Một vị linh mục còn nhìn thấy khuôn mặt của con quỷ xuất hiện trên chân của cậu bé. Giường của cậu rung lắc dữ dội và cậu gầm gừ bằng những thứ tiếng rất lạ.
Cuối cùng những linh hồn trong cơ thể cậu bé cũng bị đuổi đi, cậu trở lại với cuộc sống bình thường./.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét