Đêm hè thứ hai trong lòng thủ đô.
Bên cạnh nó, chiếc quạt máy cao chân sừng sững đang nhả hết công suất. Tiếng động ầm ì đều đặn lúc nhỏ lúc to theo vòng quay này (thật kỳ lạ) lặn chìm nghỉm mất hút vào đêm đen im lìm sâu thẳm. Tuyệt nhiên không có bất kỳ tiếng động nào quanh nó, từ tiếng xe máy( rồ, rú, chạy từ từ…) đến tiếng người nói, gọi, gắt, mắng cười với nhau rất to, rất hồn nhiên, tiếng chó sủa, gà gáy, và các loại âm thanh khác phát ra từ bất kỳ cái gì có trên đời trong cái ngõ nhỏ này từ sáng mở mắt đến lúc tắt đèn lên giường...
Tất cả im bặt.
Ơ! ngơ ngác nhận ra: chỉ có đúng tiếng quạt ầm ì bên tai. Nó bèn giơ tay tắt quạt. Hoàn toàn yên tĩnh. KHÔNG- MỘT –TIẾNG –ĐỘNG!
Ơ hay nhỉ?
Đột ngột nhận ra ân sủng của thượng đế: khoảnh khắc hiếm hoi này dành cho nó, một đứa cách đây chừng nửa năm đã tự thề bồi sẽ không bao giờ viết về bất cứ một xúc cảm nào của mình nữa, không bày tỏ bất cứ cái gì liên quan đến giác quan của cái cõi người tạm bợ của mình nữa…
Nó ngồi im bên trang sách, bỗng đột ngột nhận ra đêm đen câm lặng. Kỳ lạ. Nó lôi laptop ra, muốn viết…Ô cái khoảnh khắc không –thời gian dừng lại, chết, ngủ, lịm, mất đi, chìm xuống? Không cần hấp hối, quằn quại, gào xé, than van?
gõ mau mau…trước khi cơn khát sống môi trường quanh mi lại bừng tỉnh, như một con bạch tuộc khổng lồ vươn những ngón tay cháy bỏng thèm khát ra quắt lấy, vồ, chụp, hụt hẫng, nắm chặt, tuột trôi, vơ, cào vội vã…
Gõ mau mau…không vì một lần nữa phân trần khắc đợi cơn mưa máu - hiến tế…không, không, hết nhu cầu ấy rồi…
Không…trong bặt câm im lìm này-
kỳ lạ! ta rất khó gặp mi, đêm đen ơi trầm mặc! có lẽ chỉ vì ta chưa bao giờ dám khóa miệng, thôi nức nở hoàn toàn…để hiểu rằng mi vẫn dành những phút giây bất động cho một đời sống hốt hoảng trôi, bao phân trần tội nghiệp…
Trở về nhà vào chiều tối. Sáng hôm sau nó lập tức đi thăm mẹ, các anh chị em, cô dì chú bác họ hàng. Gặp hết người này đến người khác, đi từ ngõ nọ đến phố kia, thuộc đường, thuộc nhà làu làu như thể hôm qua vừa ngồi đấy, tưng bừng hồ hởi mọi câu chuyện trên đời, như thể chỉ tiếp câu nỏi dở muộn chiều hôm…
Những kẻ xa quê, sống ở đất người khác, khi trở về nhà thường gặp mình thực hiện những kế hoạch hết sức tỷ mỷ từng hoạch định trong mơ, như thể lần lượt đi trả nợ một món nợ gì đó vô hình rất canh cách bên lòng không cho y sống ra hồn ở xứ kẻ khác. Đấy là nỗi lòng của y- một lý do để y quay lại đời sống người sau mỗi cơn sóng luân hồi ngụp lặn không biết làm sao chấm dứt!
Giờ thì nó hiểu tại sao thượng đế cho y một xác thân vẹn toàn chưa đủ, mà còn phải cho y thêm các giác quan kèm theo, để nếm trải đủ mùi vị sống trong đời. Mọi từng trải, kinh nghiệm, tích lũy cảm giác sẽ cứu y khi y bấu víu ngày càng sâu hơn vào đời sống hình như cứ vơ với, trôi trượt thế nào ấy, khiến y thấy đời là một cái gì chỉ một lần xảy ra thôi, một lần nếm trải và một lần hưởng thụ. Tuyệt!
Tóm lại: ngày đầu tiên trở về nhà, nó đã làm tất cả mọi người hài lòng. Không cảm giác nào tuyệt vời bằng cảm giác: có một quê hương luôn luôn để yêu, một xứ sở không bao giờ vắng bóng trong tâm tưởng, một cội nguồn chủng loại để tự hào. Tất nhiên- để có nội dung mà thể hiện thân xác- nếu không: kiếp người của mi dùng vào việc gì?
Hihihihihi…
Cuối ngày, nó nhận đưa lũ trẻ con của các nhà họ hàng đi xem phim, trong một siêu thị đẹp nhất nhì thủ đô, nơi tất cả đều sáng trưng và bóng loáng, gợi nhớ một câu trầm trồ tuổi ấu thơ:” con ruồi đậu vào ngã cái oạch!”
Lũ trẻ tíu tít kéo nhau vào phòng chiếu, vẫy chào kẻ họ hàng chỉ thi thoảng xuất hiện trong đời chúng, sẽ kiên nhẫn đợi chúng hai tiếng đông hồ nữa (chứ chẳng chơi!)
Không! đáng đời cho lũ xa quê, lũ lưu vong và xa rời tổ quốc- tiếng mẹ đẻ sẽ làm mày suốt đời què quặt, tiếng mẹ đẻ là tất cả cái gì hiển hiện trên cái mảnh đất mày đang đứng lơ ngơ để đợi lũ cháu đây.
Hừ!
Nó bắt đầu quan sát. Đây là phần thưởng thượng đế dành cho những kẻ xa quê, lưu vong, xa rời tổ quốc: bước ra khỏi môi trường, ra khỏi con người mình, ra khỏi đời sống( luôn!) – để quan sát.
Nếu mày cứ tắm trong cái hồn mẹ đẻ kia, chả bao giờ mày lang thang mấy tiếng đồng hồ mà quan sát. Như một đứa ngoài hành tinh. Lúc đó mày chỉ ngụp lặn, như ai.
Tuyệt nhất là khi không phải đi đâu ra khỏi cái môi trường đang sống, người ta thấy mình hạnh phúc, không nhất thì cũng tràn trề. Nhìn mà xem!
Tội nhất là những kẻ biết rằng mình và môi trường sống của mình không tuyệt đối liên quan, bởi mình còn liên quan đến một thế gian không nhìn thấy bằng mắt nữa kia!
hehehehehehe…
Ô! cái gọi là môi trường sống vui vẻ thật: đúng là sự đông đảo của màu sắc, âm thanh, hình hài, mùi vị. Đi hết ngần ấy những nơi đầy ăm ắp hàng hóa, người ngợm, mùi vị các món ăn, thức uống, các thể loại giai điệu vu vơ ( được mệnh danh là âm nhạc) chẳng thể nào buồn, dù chẳng thấy gì vui (ơ! buồn cười nhỉ?) và chẳng biết mình đang ở đâu nữa, vì cứ thấy na ná đâu đây qua rồi, gặp rồi, vẫn thế…
Nhớ lại một ngày vừa trôi thấy đất này dày thật: bao nhiêu là thế hệ, bao nhiêu là xúc cảm, bao nhiêu là kinh nghiệm GIÁC QUAN…
Hahahahahaha….
Tạm biệt một khoảnh khắc lặng yên!
(Hà Nội 2013.07.24)
| |
Nguyễn Hồng Nhung | |
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét