Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 10 tháng 5, 2013

Truyện ngắn:





HẮN CÓ CÁNH ĐẤY

Thận Nhiên đến Việt Nam. Đến là một cách nói rất đỏng đảnh của chàng. Chàng không muốn mình thuộc về bất cứ một cái gì cả và điều này khiến chàng vui thú làm sao. Chàng nói ánh sáng ở Mỹ rất dễ làm hỏng đôi mắt kiếng của chàng nên chàng quyết định rời xa nơi đó. Ở Pháp, chàng cũng đã gặp rất nhiều kẻ đi bán thơ dạo và, trong thâm tâm, chàng yêu họ biết mấy. Đôi khi chàng không phân biệt được là chàng yêu họ hay yêu những vần thơ được gói trong những chiếc lá nho xanh mướt ấy. Những gã du ca chơi guitar ở Úc cũng khiến cho chàng lao vào những điệu vũ trong giấc mơ không bờ bến với rượu vang. Và đôi khi, chàng nghĩ, có những giấc mơ dài hơn cả những hơi thở đầy mùi men của chàng trên gối.
Thận Nhiên đến Việt Nam bởi chàng nghĩ ở đây chàng sẽ có được một vài thứ cho riêng mình. Trên căn gác của chàng, có một chiếc giường bằng sắt và hai cái gối nhỏ màu xanh. Ở đây chàng thấy hạnh phúc dù đôi khi tiếng chửi của bà chủ nhà khiến chàng nhức óc. Ngày qua tháng lại, chàng luôn bận bịu trong cái không gian chật hẹp của mình. Có đêm, khi chàng đang say sưa tỉ tê với bóng tối thì bà chủ nhà thét tên chàng, tự dưng nửa đêm bà gọi đúng tên chàng và dùng chân đá gãy cánh cửa của chàng. Bà ấy không cho phép chàng nói điện thoại trong đêm, thậm chí bà ấy thề là sẽ bỏ thuốc chuột vào nước uống của chàng nếu chàng thò tay vào máy tính. Rồi cứ mãi mãi như thế, chàng giấu mình trong phòng bởi bà chủ nhà sẽ treo cổ chàng trước cổng pháp luật nếu chàng bước một chân ra khỏi cửa. Bà ấy cũng sẽ trình báo nếu chàng bật đèn hoặc hát trong đêm. Bà ấy luôn niềm nở nếu biết ban đêm chàng không nói mớ. Điều làm bà ấy phấn khởi nhất là việc chàng thủ dâm. Có tháng bà chủ nhà không lấy tiền thuê phòng của chàng. Bây giờ, ở trong căn phòng đấy, chàng nhìn vào tất cả những gì chàng có. Những thứ thuộc về chàng. Một bức tranh vẽ chân dung của chàng, hai chiếc gối, một chiếc giường bằng sắt, một đôi kiếng chàng mang tới từ Mỹ. Cái bàn ủi và hai chiếc chậu nhôm thì không phải của chàng. Chàng cũng rất thích ngắm những cái mạng nhện đầy xác muỗi trên trần nhà. Bầy kiến bò đi một cách lộn xộn trên tường cũng khiến chàng thấy thú vị. Bông hoa héo chàng mang đến từ Ái-nhĩ-lan giờ đây cũng khiến chàng nhớ nhung về những ngày ca hát đó. Tiếng mọt trong bốn cái chân ghế bằng gỗ sầu đông cũng vây lấy chàng. Có một việc mà chàng không thể nào ngủ được nếu chàng không thực hiện nó, đó là việc giết chết những con muỗi đã chui vào mùng của chàng trước khi chàng bò vào đấy để ngủ.
Có một sự vụ mà chàng không hề hay biết, điều đó thường xảy ra trong đêm. Đó là những người hàng xóm luôn đứng dưới sân nhìn lên hai cánh cửa sổ luôn đóng kín của chàng. Không biết họ đã nói những gì về chàng. Chỉ biết rằng bọn trẻ thường kháo nhau về đôi cánh màu trắng của chàng, chúng cá với nhau rằng đôi cánh ấy được làm bằng thơ và bọt biển. Nếu chàng biết đến những sự vụ ấy chắc chàng sẽ tự vẫn hoặc để đèn thâu đêm nhằm trả thù họ và khiến họ mất ngủ rồi kiệt quệ dần vì ánh sáng.
Nếu chàng làm thế thì chàng thật độc ác. Độc ác hơn tất cả những kẻ bạc ác trên thế gian này.

 Lê Minh Phong




Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: