Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 5 tháng 5, 2013

THÁNG TƯ MỞ HỘI CHƠI TRYM ( tiếp theo..)

..

Ngày nay những con chim tự do còn rất ít. Chim đẹp và quý như công, dũng mãnh như đại bàng kể như tuyệt chủng. Có chăng còn đám chim sâu, chim chích bé bỏng, những chú chìa vôi nhấp nhẩy ngoài mé sông. Hoặc những con kền kền hôi hám chuyên ăn xác chết ở đâu đó trên dãy Himalaya. Cả đến giống bìm bịp một thời không ai quan tâm cũng không còn được bao nhiêu. Nay bảo ngâm rượu uống, “hay” cho cái “của nợ” làm việc bốn tốt ( Bạn đừng cho là mình có ý xỏ xiên, ý mình là 1, tốt cho chuyện ỉa đái, 2 đẻ cái sinh con, 3, tốt cho tâm hồn lại láng, dễ xuất bản thơ, 4, tốt cho dễ ngủ, quên hết hoặc kệ con mẹ sự đời ). Bìm bịp bây giừ cũng thành ra hiếm hoi!
 Lòng tham lam của con người, ô nhiễm và thay đổi khí hậu đã khiến loài có cánh này đến sát bờ tận vong. Ngay cả đến chim khiếu, chào mào cũng đã là loài chim quý hiếm. Họa mi ngày càng ít dần. May thay cho mấy thứ chim này. Nhờ có tiếng hót, lại dễ nuôi nhốt trong lồng nên chúng còn sống sót. Chưa có ai dịch được ngôn ngữ của loài chim, nên chẳng biết tâm sự của chúng thế nào, nhưng chắc chắn là chúng chẳng vui sướng gì ở cơ may ấy.
Thiếu bầu trời, nắng và gió sự tồn tại trên đời của chúng giờ đây phỏng có ích gì?
Mình nghĩ nếu chúng còn sót lại, ngày nào đó chúng cũng phải tuân theo quy luật của tiến hóa. Đôi cánh không cần đến nữa sẽ rụng đi hoặc ngắn lại. Hoặc sẽ trở thành hai chi trước như lũ chuột, lũ chồn cáo mà thôi!
Ý nghĩ ấy làm mình mất hứng thú khi thằng bỏ mẹ đưa mình đi thăm những dãy lồng dài treo trên các sợi dây thép cột vào dãy cột bê tông. Lũ chim tự nhiên hôm nay như phởn chí, quên hết thân phận của mình là để mua vui cho kẻ khác. Chúng gặp đồng loại có đủ đực cái, đủ giai cấp và tầng bậc mà, cứ hót vóng vót liên tu tì trận. ( Đừng nghĩ rằng loài chim bình đằng và không có giai cấp nhé. Giai cấp là tố chất tự nhiên, không phải muốn có, hay không có mà được. Nó như rừng cây có cây to, cây nhỏ. Ngay xè xè bọn cỏ vẫn còn có giai cấp tầng bậc nữa là. Ý nghĩ triệt tiêu nó, bây giờ xem ra là chuyện khôi hài mẹ nó rồi). Mình cay đắng nghĩ thế, tiếc cho một thời khờ khạo, cả tin đến ngu xuẩn của mình.
Cách một quãng có đến hơn chục chiếc xe bốn chỗ bóng lộn, ầm thầm núp dưới bóng cây. Người ta phải để nơi kín đáo như thế để tránh phản xạ ánh nắng từ nước sơn bóng nhoáng từ cửa kính hắt lại, làm ảnh hưởng đến lũ chim.
Phía bên ngoài chỗ đó một chút căng một cái bạt rộng. Có đến vài chục ông phục phịch, thoát vị má và mấy mụ nạ dòng móng tay không sơn màu đỏ như ngày nào, giờ là màu tím biếc thủy chung.
Thằng chủ tịch trym giới thiệu mình với mọi người. Cả bọn ơ hờ bắt tay. Mình cứ ghê ghê khi có cảm giác đang đụng vào những chiếc găng nhồi bông lạnh và xũng nước. Chả biết mấy ông mấy bà ấy “Bông dua” “OK” hay “Hảo lớ” cái quái gì đấy, mình nghe không rành. Có lẽ tại lúc đó tâm trạng mình không tốt, sự chú ý chưa được thúc đẩy lên cao đủ mức cần thiết để có thể nghe rành rọt. Cũng có thể tại họ lạ hoắc..những con người của thế giới phía bên kia, thế giới khác, cực kì xa cách với mình..

( Còn nữa )


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: