Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 2 tháng 8, 2013

Đăng tiếp truyện ngắn: Đơn Giản hay Phức tạp?


..Đồng chí Tân nói:
- Này không hiểu có anh nào phòng ta nói gì, sếp có ý nghi hoặc, cứ gặng hỏi tôi mãi “Phòng mình có anh nào không vừa ý tớ, có nói gì không?”. Tôi bảo làm gì có! Sếp đối với anh em như thế, khác nào như anh em trong nhà.. không có ai nói gì đâu ạ!
Đồng chí Cựu nói:
- Chẳng qua sếp hay phức tạp hóa vấn đề. Có ai dại gì mà bàn luận chuyện riêng hay bất cứ chuyện gì của sếp? Giả dụ như sếp có bồ bịch, mình có biết mười mươi, khi vợ sếp hỏi, mình cũng bảo “không”. Sếp ghét có nước độn thổ cũng không thoát!
Cái phòng tôi nó vậy.
Thật chả chuyện gì ra chuyện gì. Hễ vắng sếp y như rằng có chuyện. Anh nào cũng tỏ ý khôn ngoan, sắc sảo hơn người, ra cái vẻ “cách tân, đổi mới” thế nọ thế kia. Nay bàn cải tiến cái này, mai luận cải cách cái khác..
Nhưng hễ có mặt sếp anh nào anh ấy nhũn như con chi chi. Hỏi, chả biết thật hay giả vờ, cứ ấp a, ấp úng.
Lắm lúc tôi cứ tự nghĩ: Thực ra cái phòng mình thật sự có cần thiết phải có nó hay không? Đóng góp cụ thể với xã hội được những gì?
Lương hàng tháng chúng tôi vẫn lĩnh đều. Công việc nhìn bề ngoài luôn có vẻ quan trọng, nhưng thực ra chả việc gì ra việc gì.
Mang tiếng là “Phòng tài nguyên môi trường”, chả mấy khi chúng tôi ra đến bên ngoài. Chẳng “điều nghiên, sáng tạo” mới được cái gì.
Công văn trên đưa xuống, dưới đưa lên, chủ yếu lại chuyển từ phòng này sang phòng kia. Luẩn quẩn vài ba vòng mới thực sự được giải quyết.
Đã từng có bài báo nói rằng “Đến ba mươi phần trăm công chức đến sở chủ yếu đợi hết giờ mà không làm việc gì cả”?
Dạo đó phòng tôi cứ xôn xao, ồn xồn cả lên.
Đồng chí Cựu bức xúc quá, nói: “Tớ về sẽ viết lại một bài “đập” cho tay này một trận. Làm gì có chuyện công chức đến công sở ngồi chơi? Sáng cắp ô đi, tối cắp về, phải không các đồng chí?”
Nhưng rồi chả thấy có bài báo nào của đồng chí ấy “phản biện” lại được ra mắt thiên hạ. Một là sự việc người ta nêu ra không sai. Hai là “trình” của đồng chí Cựu viết không lại người ta, nên tòa báo không đăng. Ba là đồng chí ấy quá bức xúc mà nói vậy, về nhà lại quên?
Là đầu đề để chúng tôi nghị đàm hơn cả tuần giời, mỗi lúc các sếp đi vắng!

Chuyện về các sếp thì có nhiều, nhưng nói chung chúng tôi “hài hòa” và yên ổn sống với nhau.
Trừ khi sếp không thích, muốn thử thách anh nào đấy mới cử đi cơ sở. Những lúc ấy cực kỳ vất vả. Không những phòng máy lạnh không được ngồi, lại phải nắng nôi, mưa gió. Có hôm ăn uống thất thường vì ở cơ sở đâu có được đầy đặn như ở trung tâm?
Ghét nữa, sếp giao hẳn cho phụ trách một dự án. Lại nát óc ra mày mò. Anh nào cũng có “bằng cấp đầy mình”, thực ra “lỏng”và “hổng” kiến thức.
Có va chạm thực tế mới lòi cái đuôi dốt của mình ra. Thời buổi “giỏi giang không bằng khéo léo”. Sếp không ưng ý thì liệu cái thần hồn. Dự án, dự iếc có cẩn thận, chu đáo, tính toán kỹ đến đâu cũng không hết thiếu sót..
Nói thế để biết, chả ai dại gì “phức tạp” tình hình, cứ “đơn giản”ngoan hiền cho nó lành..
Trong muôn nỗi sợ hãi ở đời, phải công nhận “sợ sếp” là cái sợ đứng hàng thứ nhất!
Khổ cái hai ông sếp tính cách như đã nói, khác biệt nhau, thành ra chả biết đâu mà lần. Hễ các sếp đi vắng, chúng tôi thường chụm lại, thầm thì với nhau để vừa lòng cả hai. “Công vụ” đáng lý ra là việc chính, luôn phải nung nấu trong đầu, hóa ra là chuyện phụ. Điều chúng tôi quan tâm lại chả dính gì đến công việc của cơ quan.”Ứng xử” với các sếp “như nào” vẫn phải là mối quan tâm hàng đầu.
Đang bận rộn với nhau về vấn đề “đơn giản” hay “phức tạp”, ông nào hơn ông nào trong phòng tôi như thế, chợt có tiếng điện thoại.
Sếp gọi đích danh tôi và đồng chí Tân ra ngay ngã năm “có việc đột xuất”. Cả phòng ngẩn ngơ không biết việc gì?
Tôi và đồng chí Tân vội lấy xe máy đi ngay. Sếp đã gọi thì giá nào cũng không được chậm trễ, mặc dù chưa biết có việc gì!
Từ xa chúng tôi đã thấy xe các xếp đỗ ven đường, cạnh đó một đám đông đứng vòng quanh, xúm xít bên một vụ tai nạn xe máy.
Thôi chết, lại có tai nạn giao thông rồi? Các sếp đi đứng thế nào, lạng quạng đâm phải người, gọi chúng tôi hỗ trợ giải quyết hậu quả đây? Tôi nghĩ thế, hóa ra không phải. Xe của các sếp tôi không hề hấn gì, người cũng chả bị làm sao.
Hỏi kỹ mới biết đầu đuôi câu chuyện..
Giá như hai sếp không đi với nhau, sự việc đã khác, chưa chắc có ai gọi đến chúng tôi!
Người bị nạn đi ngược chiều với các sếp chúng tôi, cách xa một quãng. Thủ phạm gây ra tai nạn thấy vắng người bỏ chạy, chị ta vẫn nằm gần như bất động. Người đi đường xúm lại nhưng chưa ai quyết việc gì, vì sự việc có thế sẽ “Phức tạp”.
Đã có không ít người “làm phúc phải tội”. Đưa nạn nhân vào viện còn bị xét hỏi lôi thôi, làm chứng làm chung mất thì giờ..
Lúc bấy giờ sếp “Đơn Giản” đang cầm lái. Sếp “Phức tap” bảo: “Thôi cứ đi không nhỡ cuộc họp”. Nhưng sếp Đơn Giản không nghe. Sếp cả nói: “Ở lại là phức tạp, phiền phí đấy ông có hiểu?” Sếp phó nói: “ Tôi biết, nhưng đơn giản mà nói: Không thể thấy người hoạn nạn mà làm lơ. Nếu có đến muộn mình cũng có lý do cơ mà? Sếp “Phức Tạp” cằn nhằn: “Ông phức tạp bỏ xừ.. Đến bệnh viện bây giờ phải làm thủ tục nhập viện cho người ta, lại còn phải ra hiện trường làm chứng cho công an lập biên bản.. Ông tưởng ít thời gian đấy à?”
Sếp phó gãi gãi đầu: “ Đơn giản thôi mà, ông cứ để tôi!”
Nói xong sếp Đơn Giản rút điện thoại, gọi cho chúng tôi.
Tất nhiên, việc còn lại là của tôi với đồng chí Tân, không cần kể.

Chỉ có điều về cơ quan buổi sáng hôm ấy, cả phòng chúng tôi cứ tranh luận mãi. Thực ra trong hai xếp ông nào đơn giản và ông nào phức tạp, ông nào hơn ông nào?
Không ngã ngũ. Ai cũng có cái lý đúng của mình!
 Đến khi đồng chí Cựu phát biểu:
- Các cậu muốn đơn giản hay muốn phức tạp đây? Chuyện của các sếp “ai hơn ai” thì việc gì đến các cậu? có mà rỗi hơi hay sao mà cứ bô bô cái mồm?

Lúc bấy giờ, tất cả mới chợt hiểu ra. Im khe. Chút nữa cả bọn đã trở nên phức tạp, rồi thì.. mọi sự từ đây sẽ không đơn giản chút nào nếu đến tai sếp những câu chuyện đại loại như thế này! 
Sếp “Đơn Giản” thì không nói, chứ sếp “Phức Tạp” thể nào chả có “Ăng ten” trong đám chúng tôi?
Người ta bảo “nhịn ăn mới chết”, chứ nhịn nói xưa nay đã có ai chết bao giờ đâu? Ai hay thì ấm thân mình, bận rộn gì đến mình?




Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: