những ngày này
thơ như vết thương
giữa lòng dân tộc...
1.
ở vương quốc hình cong queo như lò
xo. Việc xử án thuộc thẩm
quyền nhà
vua. Mỗi bản án, vua xét
xử như đùa, vì
móc trong túi ra đọc chừng một
phút
một lần, vua xử treo cổ
một tên cướp đất
đích thân nhà vua chứng
kiến sự thực
thi pháp luât
đội thi hành án loay hoay không thực hiện
được vì tên cướp cao quá
khổ
mà giá treo cổ
bọn lính làm quá thấp
thấy thế, vua hét từ tít tắp:
có chuyện cỏn
con mà không làm nổi. Bay đâu, ra ngoài phố
tìm lấy
một thằng lùn mà treo
cổ
nó
lên!
2.
chàng chính phủ chạy hộc
tốc về nhà, đóng sầm cửa và hét lên với
nhân dân vợ:
“Em ơi, đóng gói đồ đạc đi thôi. Anh mới trúng xổ
số.”
người vợ thốt
lên: “Ồ vậy à?
Tuyệt
quá. Em thật là
sung sướng.
Em sẽ chuẩn
bị đồ
đạc đi biển hay lên núi hả
anh?”
ông chồng nói:
“Anh chẳng cần biết.
Chỉ cần em
cuốn
xéo
khỏi
đây.”
3.
nghị định.. như cơn mưa
không ngừng những ngày áp thấp
nó làm ướt màn hình
và mọi người
thình lình
thấy lạnh
máy tính bị ướt mưa
làm người chơi hét lên vì tiếc của
tiếng kêu hơi đau đớn
một chấm sáng xanh mờ
như bình minh vẫn còn đêm tối mãi
mặt trời không lặn cũng không mọc
mưa không ngừng cũng không bắt đầu
bây giờ mọi người ngồi đọc
trong những suy nghĩ chậm và màu nâu
chuyện nhỏ như con thỏ
tiếng sủa của con chó
và những lời thì thầm
như những gã đàn ông ngồi vỉa hè trên phố
lén lút như lá rơi
như mây trời
gió thổi...
như chiếc áo lạnh
và đôi ủng
ta vẫn lội
những ngày mưa...
4.
những gì còn lại là: cơn bão
mưa
nghiêng
trong gió
lá thổi trở lại
sự tuyệt vọng của một phụ nữ kêu oan cho chồng. Sau đó
trên bãi đất trống trước cửa
chiếc thuyền mắc cạn dạt vào bờ. Một đầm lầy
người vợ đòi tự thiêu
người chồng đang tuyệt thực
nơi ngôi mộ hình như đã lấp lại. Ta nhớ
những điều lộn xộn
bóng người di chuyển giữa các phòng
xô chậu hứng đầy mưa
trong sân ngập nước
mọi thứ dường như trôi nổi
không gì có thể nhìn thấy
trong ánh lấp loáng của chậu nước
run rẩy
biến mất
khi ta cúi xuống để chạm vào nó
nước trong xô
méo mó
mặt người
loang loáng tấm bia mộ...
+
hạt mưa
thậm chí khi nhắm mắt
tôi biết bạn vẫn đang rơi
vì bạn cứ thì thầm vào tai tôi
- “Bạn đang làm gì?”
tôi không biết phải làm gì
tôi chỉ ngồi nghe mưa
âm thanh của những giọt nước
trên mắt tôi
hạt mưa
cuộc gặp gỡ của trời cao và đất dày
bay
âm thanh
như tim đập muốn vỡ trong lồng ngực chúng ta
có thể, nhưng
đó mãi mãi là một bí ẩn
như giọng nói của bạn
đứt hơi qua điện thoại
có lẽ bạn đã mệt
sau cả ngày bị bao vây
tiếng mưa
nghe như tiếng người
khóc
đời bạn đã rơi
một lần
mật lồn nhiều lần nữa
Chúa đã từng thọ tội
nên tôi không thể tin
chúng ta vô tội
bạn chỉ là một cổ tích
giọt mưa
hay nước mắt rơi...
và chúng ta cùng mở mắt nhìn
không, sẽ không có ai dám mở mắt
cho đến khi mưa dừng lại
như bạn đã ngừng lời
hụt hơi
trong chiếc điện thoại
duy nhất của trại giam...
5.
phép ẩn dụ
khi nguyễn đức sơn đụ
mẹ cây bông
nguyễn quốc chánh đụ
má tụi mày
không ngớt mài dao
nhiều khi như một sự cải trang nhục nhã của ngôn ngữ
làm không còn
ai thích nghe thơ
như sóng biển
không còn ai lắng nghe
tiếng sóng vỗ bờ
chỉ như một tai nạn của nước lao đầu vào đá
nó có nghĩa là
trắng xoá
cả bờ
nó có nghĩa là
không có gì
cả
nó
chỉ là những con ghẹ đã luộc chín đỏ
mùi thơm bay trong gió
có cả mùi hạt tiêu
cái chết
của những con ghẹ
như những nhà thơ
hy vọng, vu vơ
vào chữ nghĩa nhảy múa
nó bẻ gãy hai càng của các nhà thơ
câm lặng
vì sợ
ngậm miệng lâu quá rồi
mở miệng nghe ngờ ngợ
ụ á ụi ày ăn ướp ủa ân
ụ á ụi ày ăn ết ủa á ao...
không một dấu hiệu nào
người ta lắng
nghe
thơ...
6.
chính phủ
là bài thơ
giả vờ hành pháp
và quốc hội
chàng biên tập ngủ mơ
trên các lỗi chính tả
còn sót trong bài thơ
mù mờ
ú ớ...
7.
khi mặt trời già đi và chết
nó làm rơi những giọt ánh sáng
như nước mắt của những con bò
đang đi lên
ngọn đồi tự do
những con bò nhìn lên các vì sao
chúng nghĩ rằng đó là những con cá
đang bơi
nó làm tung tóe cả bầu trời
và các vị thần bị ướt
dấu chân của các Ngài
chạy tung tăng khắp nơi như những đứa trẻ
với một cái ngáp dài
những con bò bị lạc vào một nơi nào
địa ngục?
thiên đường?
chưa biết
nhưng chúng biết
nước mắt của chúng vẫn bị mắc kẹt
trong những vầng dương chết tiệt
xác của các Ngài - hay - đứa - trẻ - lạc - đường
hoa trong bóng tối
nở ra toàn tội lỗi
tự nhiên và ngu muội
hơn cả những con bò
8.
đêm đã muộn
tất cả những người ngồi uống rượu than khóc ở vỉa hè
đã về nhà
những gì còn lại chỉ là tiếng thở dài của người dân
và tiếng cười đang bò ra của mấy con chuột
cống...
+
ngửa bàn tay
rồi sấp lại
nắm bàn tay
rồi xoè ra
cho đến một ngày
già
ba hoa
bệnh
chết
+
nhưng có người
làm cả triệu người đổ máu
không ai biết họ trốn ở đâu?
khi mọi người đã đầu
thai kiếp khác
thơ
như con gà mái
phải tiếp tục quang quác cho họ
ác
ác...
9.
người phụ nữ dưới sông bước lên ngồi chải tóc
nàng mù từ khi sinh ra
ánh trăng cũng là tưởng tượng
đó là tiếng kêu của một cái cốc
nàng đánh rơi xuống sàn nhà
và nước chảy thành một vệt dài
chìm sâu vào ánh mắt
khi ấy mọi thứ sáng lên
một ngọn đèn trong sự cô đơn
nàng có cảm giác như ánh trăng
đang cúi xuống bốn góc của trái đất
dịu dàng thân mật
như Mẹ thức suốt đêm cúi xuống bên giường
ngày xưa nàng bị sốt
nước mắt của nàng
một ngày nào đó sẽ rơi xuống thấp hơn cỏ
quanh hành lang của ánh trăng
có đôi mắt một người không bao giờ thức
nàng ngủ
nhưng bây giờ, nàng thèm chua
nàng ngậm lát khế của quê hương trong miệng
nhìn mọi người đang phát điên
và ánh trăng làm thành bức tượng
của nàng
đang ngồi trong bóng tối
nuốt xuống
vị mặn
của muối...
10.
bàn phím rì rào rì rào
khi bài thơ
ra đời
khi sinh ra như thể bài thơ rơi
vào một khoảng không
trống rỗng
bài thơ
nó quá mỏng manh
biến mất mỗi ngày
sau tiếng rì rào của bàn phím
câu thơ
nhiều khi nó chỉ tồn tại trong ba ngày
như món quà sinh nhật tặng cho nàng
nàng cười: ngày hôm qua, hôm nay
vậy chỉ còn được ngày mai...
trong khi thơ ngỡ
đang gieo xuống đất
niềm vui chữ nghĩa
như những hạt đậu
sau này
người ta sẽ cẩn thận bóc lớp vỏ ngôn ngữ
thơ cứ ngỡ
ý nghĩa rõ ràng của nó chìm sâu
dưới rễ...
11.
những con bướm trắng
nhìn tôi từ quyển sách đang mở
bay ra những bông giấy trắng
+
lần lượt lần lượt
hai lần, một lần là tôi và một lần có tôi
cuối cùng có cả một cô đơn
+
cô đơn cũng là một nơi
tự nhiên hôm qua em
tới. Cả ngày hôm qua em cười
+
bầu trời nằm
trong con mắt của hai ta. Biển
suốt đời chỉ gọi những đứa trẻ
+
tại sao biết là ghềnh đá cuối cùng
thơ vẫn lao đầu
chết chìm
+
cô đơn
hoa hồng màu hồng, hoa hồng màu hồng
hoa huệ trắng trắng trắng...
+
chúng ta sống chết sống
chết sống chết. Vậy mà cứ kêu
để nhà nước đánh đòn oan
+
thời gian từ từ trôi
chúng ta không ai vội
vì nỗi nhớ vẫn mở cửa chờ đợi
+
từ trên núi đá
chúng ta đi xuống
làm những hòn non bộ
+
thế giới trước đây là biển
nên bây giờ
sa mạc còn tương lai
+
có một đường chân trời
nằm ngang và ngủ suốt ngày. Vì thế
đêm nay chúng ta phải thức
+
băng lại và cầm máu một vết thương
rồi sau đó cởi lớp gạc ra để cuộn lại
như trò chơi thế giới đang rối loạn
12.
mọi thứ nhẹ nhàng biến mất
nàng đi tìm
và câu hỏi “Ai đó?”, vang lên
nàng đã giơ cả hai tay lên đầu
như gần đây người ta hay biến vào bóng tối
ngay lập tức
thế giới của nàng trở nên mờ
nó có màu hơi tím
chúng ta cứ nghĩ từ trái tim sẽ đến trái tim
nên mải miết đi tìm
để bây giờ nàng hỏi bất ngờ
“chúng ta sẽ làm gì?”
để không còn giơ hai tay lên đầu
đầu hàng mà cứ nói lên hàng đầu
hàng đầu rồi biết đi đâu...
chúng ta chỉ cúi đầu
bẽn lẽn ...
13.
chúng đến
có mùi
thịt nướng
bóng tối
như ngày xưa
bước chân Mẹ trở về nhà
trên con đường
cỏ ướt
hình như bên cửa sổ của mỗi căn nhà bây giờ
có một cái miệng
há to
và đỏ
chúng lại đến
vẫn có mùi
thịt nướng
mùi
của kẻ đi nướng
thịt
14.
bên trong chuyến tàu lên thiên đường...
mọi người bị dồn lên toa
chen chúc và vẫn mong
đi chuyến khác
một ông đầu hói trọc
hóng hớt với vẻ hiểu biết
cuối cùng
bị mắng oan
một ông còn tóc
nói như khóc
về một người vừa bị bắt
cô gái bên cạnh tôi
mảnh mai nhưng nham hiểm
như bóng tối
nhanh chóng gõ bài thơ cho người mới vừa
bị bắt
trong ánh sáng mặt trời
xiên qua cửa sổ
đổ dọc trên sàn
tôi phát hiện rằng đi tàu
chậm hơn đi bộ
vậy mới khổ
từ cơ thể đang lắc lư của tôi
mãi mà không rơi
xin lỗi chịu hổng nổi
cô gái ấy quay lại như bóng mờ
và gửi email bài thơ mới viết cho tôi
với tốc độ của một con ốc sên
lãng quên
lênh đênh
thiên đường
xã nghĩa...
15.
vĩ nhân chỉ nhẹ nhõm
khi bức tượng đồng của mình được hạ xuống
sau hàng thế kỷ
vĩ nhân muốn nằm xuống tại một ngọn đồi
lộng gió
và nghe những khúc dân ca
ngày xưa Mẹ hát...
và những buổi chiều chủ nhật
nắng thật đẹp
gia đình và bạn bè của chàng đến thăm
thì thầm
những lời riêng tư
cầu nguyện
tất nhiên
vĩ nhân không thể thú nhận việc này với bất kỳ ai
người ta thích chàng đứng như một bức tượng đồng
mãi mãi...
hãy tưởng tượng bạn là một bức tượng đồng
chỉ còn có thể đứng
và bất lực nhìn
người ta mặc chiếc áo len dày cộp của lịch sử lên người
ngay cả lúc đất nước đang vào hè nóng bức...
16.
tự dưng bạn hát giữa lúc đang đọc thơ
mọi người không ai kịp cảnh giác
bạn hát
như mơ
dường như chúng ta đã băng qua một khu vườn
rẽ trái vào hoàng hôn
trong khi lẽ ra chúng ta rẽ
phải vào buổi sáng
những con chim bắt đầu bay về
trong bài thơ cố nặn ra của bạn
cố hết sức lãng mạn, nhưng
hình như bạn đã chán
cả những con chim?
nhưng khi bạn hát
bạn đã hoá thân mình thành bài hát
mấy sợi tóc mai ướt mồ hôi
hai mắt mỉm cười
các ngón chân của bạn nhón lên trên cỏ
ướt
hình như bạn muốn bay
bạn muốn là phép lạ
bạn hơi say...
chúng ta đã qua tuổi tin vào phép lạ
chúng ta đã già
nhưng như lời bài hát, bạn đang thì thầm:
chúng ta như những bài thơ
đi qua trận cười khiếm nhã
những email xa lạ
những đòn thắt lưng mệt lả
người ta không chịu
cho bài thơ phép lạ
để hoá thân...
17.
thơ có thể làm bạn khó chịu...
vì thơ không vuốt ve
cũng không phải sex
thơ xuyên qua bạn bằng ngôn ngữ
nhiều lúc khó nghe
nhiều người nghĩ thơ uốn éo
thích bổng trầm
nhưng thơ không cần
thơ phát âm
mọi thứ rất rõ ràng
ví như: buổi sáng
tôi đói
tôi đau
tôi bị đánh...
khi thơ chạm vào
bạn đừng ghen tị
thơ nối chúng ta với thế giới
thơ viết, chúng ta đọc, và những thứ còn lại
thảm hại hay phải biến mất
thơ viết, chúng ta đọc, và những thứ còn lại
thảm hại hay phải biến mất
thơ viết, chúng ta đọc, và những thứ còn lại
thảm hại hay phải biến mất
ngay cả những cậu bé
cũng không thở dài hay hối tiếc
thơ không phải dành cho các lứa tuổi
may rủi
thơ không phải
các nốt tàn nhang trên gương mặt
khi cậu bé cười
nó di chuyển
nhiều khi quằn quại
thông qua ngôn ngữ
nó không vuốt ve
cơ thể bạn
nó nã đạn
dù không ngừng
lãng mạn...
18.
những ngày này
thơ như vết thương
giữa lòng dân tộc...
19.
đêm nay
trong giấc mơ không ai mơ
có thể cô gái ấy không nói yêu bạn
nhưng muốn trả lại danh dự cho bạn
bằng những bài thơ không lời
nó là món quà cô ấy tặng cho bạn
khi cô ấy được tự do
để hiểu được điều này
trái tim của bạn bây giờ
hãy lắng nghe
dù không ai xin bạn thương xót
thậm chí khi nhìn ngắm vết thương
bạn có thấy chảy máu?
những gì cô ấy muốn nói
không phải nước mắt
đơn giản là nó mặn như muối
đây không phải là một bài ca về cái chết
đây là một bài hát tình yêu
tại sao bạn không dám nói điều này trong một bài thơ
bạn không thể nói
tình yêu, nó là cái gì
mà bạn không dám nói?
hay chỉ khi bạn chết
sắp chết
linh hồn muốn bay lên thiên đường của bạn
mới chịu nhận ra
như số phận sám hối muộn màng của những người giống như bạn...
như số phận sám hối muộn màng của những người...
như số phận sám hối muộn màng...
như số phận bạn...
20.
bây giờ đang giữa mùa khô
giữa mùa cúp điện
bóng tối có nguồn gốc sâu
xa từ lịch sử
làm đất nước ứ hự...
khi mùa hè cuối cùng kết thúc
những cơn gió mùa thu đi từ đầu này đến đầu kia của thành phố
phải trả bằng máu xương
không như bây giờ chỉ mấy chục ngàn tiền xe thồ
căn nhà nhỏ của bạn chìm vào con hẻm
nhỏ nhoi bóng tối...
trong căn nhà lẻ loi
nhưng chúng là ánh sáng
bạn lao động, làm thơ
lơ ngơ
cho đến khi bóng tối của bạn
chìm sâu vào trái tim bạn
đâm sâu vào lòng đất
mọc thành cây cổ thụ khổng lồ
xanh mượt cho những ngày không còn khô
và nóng
bạn không còn bị bỏ rơi...
21.
bạn nằm ngửa nhìn lên trời
không thấy ngôi sao nào đêm nay
giống như vàng đang toả sáng?
như em ngày nhớ
lỏng lẻo mưa mềm
thậm chí còn có đủ chỗ
cho các chữ cái của thơ được ép lại như vàng miếng
đóng dấu SJC
mà báo Thanh Niên đã nghi
là vàng lậu...
quá lâu
họ đã ở trên nóc một mái nhà
họ gần như là mặt trời
nên nhân dân rửng mỡ với vàng và sau đó chảy tan như tuyết
chắc sắp sửa rồi đói hết biết...
hơn cả sự vĩ đại của học tập và làm theo những tấm gương
cũng đời đời vĩ đại
họ bước đi nhẹ nhàng
mái tóc và vầng trán của họ như hai bàn tay
của chúng ta hàng ngày vái lạy vào không khí
đó là dạ dày của nhân dân bị treo lên bởi một mái tóc
và chòm râu thưa
nó run rẩy như 2 triệu người năm bốn lăm
bị phát-xít Nhật bỏ cho chết đói
và chúng ta có còn sức để hỏi:
các ngón tay của chúng ta còn đủ sức để chơi
vào bàn phím cũ
lải nhải một bài thơ
mà mấy chục tấn vàng chỉ là tiếng vọng
cho những lần đấu giá tiếp theo
cái đói có đủ mạnh
để mang lại thơ
một bài thơ nữa?
hay chúng ta sẽ xoè hai bàn tay
như ăn mày đứng nhìn nắng
nhìn họ trên mái nhà
cứ lo họ trượt chân té ngã
và nhận từ họ những nụ cười từ xa
rơi rơi
nhẹ nhàng
thương hại...
22.
trong trại súc vật không cần học môn luật
ý thích là luật
khi không thích thì không có gì tồn tại
sách đỏ quý hiếm cỡ nào cũng phải
tuyệt chủng
bái bai...
+
trong trại súc vật không cần học môn địa lý
tây bán cầu hay đông bán cầu
ra xích đạo gặp nhau
là chiếm
không có múi giờ
hay kinh tuyến vĩ tuyến
Bắc - Nam
mọi thứ cứ hở ra là
lấy
như biển Đông nát bấy
lòng tham
+
trong trại súc vật không cần học môn vật lý
chưa cần bom nguyên tử
cứ gặp là tông vỡ thuyền
chỉ ngư dân căng mắt nhìn chằm chằm
còn sống sót thì bơi trong im lặng
+
trong trại súc vật không cần học môn thể thao
không cần cầu thủ chạy cánh
tự cuộn tròn tự thả ra một trái banh
tự tấn công tự bất ngờ, chóng vánh
+
trong trại súc vật không cần học môn đạo đức
không cần danh dự
cứ ký nghị định thư
Kyoto
rồi về nhà xả thải
+
trong trại súc vật không cần học môn ngoại ngữ
cứ dịch như
cái tử cung của bố
bị ung thư
+
nhưng trong trại súc vật vẫn có nỗi buồn
riêng của nó
khi không ai dám nói về điều gì đó
mặc dù mỗi ngày trái tim của họ
bị thương
+
nhưng trong trại súc vật vẫn có tình yêu
như có lần em hỏi
người ta vẫn làm những bản tình ca
và âm thầm
hát chúng suốt đêm
+
người ta vẫn mong một cầu vồng
sau cơn mưa ở phía tây của quả bóng
cùng nhau sút tung lên bầu trời
cùng nhau rơi
nước mắt
(ở trại súc vật người ta mau nước mắt
nhiều khi khóc giữa
ngày vui...)
+
không phải trại súc vật
ở đà nẵng
cũng có chàng duy nhất
đang lang thang trên phố để về nhà
chàng ra khỏi cổng toà soạn
một nhà thơ gặp một nhà thờ
tiếng chuông gió
quyến rũ...
chàng ném một quả bóng
lúc ngày sắp kết thúc
chạy theo cật lực
cuộc vui...
hoàng hôn và bầu trời
mải chơi với quả bóng
nó quên mất
là chàng đã trở về nhà
trong một đường phố yên tĩnh
bóng người và cái cây
bầu trời chảy như giấc mơ...
----------------
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét