Lê Đức Hạnh Nguyên
“Ting”, âm thanh báo hiệu có tin nhắn mới trên Facebook. Tôi hơi hé mắt nhìn lên màn hình, headphone vẫn đeo ở tai. Bây giờ là 10:30pm. “A, là Tina!” Tôi gõ lên bàn phím:
- Hey, Tina. Haven’t u slept yet? (Bạn chưa ngủ hả?)
- Nope. It’s 04:30pm at my place. (Chưa. Ở chỗ mình đang là 04:30pm.)
(Từ đây trở đi, chúng tôi chat với nhau bằng tiếng Anh.)
- Hôm nay bạn sao rồi?
- Vẫn còn sống. (cười)
- Chân bạn đỡ chưa? Chừng nào mới phẫu thuật nữa?
- Chân mình còn đau. Mình còn yếu lắm nên bác sĩ nói chưa phẫu thuật được.
- Ồ, không sao đâu. Mình tin bạn sẽ sớm được chữa khỏi mà.
- Cám ơn Tina. Sau khi mình khỏe lại, nhất định sẽ đi thăm bạn.
- Ok. Bạn cứ đến London đi, mình mời bạn ở lại nhà mình. Chúng ta chắc chắn sẽ có một khoảng thời gian thật vui vẻ
…….
Chúng tôi chat với nhau một lúc thì tôi buồn ngủ nên tạm biệt Tina và hẹn gặp lại vào ngày mai, dĩ nhiên vẫn trên Facebook.
Cuộc sống của tôi nửa năm nay gần như gắn chặt với chiếc xe lăn và Facebook. Từ sau tai nạn ấy, những tháng ngày tung tăng dạo khắp phố ngày cuối tuần, những tối la cà khu chợ đêm cùng bạn bè đã rời bỏ tôi. Bạn tôi thời gian đầu còn gọi điện hỏi thăm nhưng dần dần cuộc sống hối hả cũng cuốn họ trôi xa khỏi tôi. Không thể đến trường, sức khỏe yếu nên hạn chế ra ngoài: thế giới tôi dần thu hẹp lại, cuối cùng gói gọn trong bốn bức tường. Ban đầu tôi nghĩ thế cũng tốt, ít ra mình có thời gian thong thả nghỉ ngơi yên tĩnh. Nhưng sự yên tĩnh là một sát thủ thầm lặng, rút dần sinh lực bạn đến khi bạn nhận ra mình chỉ còn là cái xác không hồn.
Tuần đầu tiên: tôi là cô bé ngoan ngoãn đọc sách trong phòng. Tuần thứ hai: cô bé bớt ngoan, đọc được vài trang rồi gấp sách, nhìn trần nhà, lấy điện thoại gọi mọi số trong danh bạ nhưng đa số là tiếng bíp bíp báo máy bận. Tuần thứ ba: cô bé ngoan thành con nhóc ngỗ nghịch, cáu bẳn, sẵn sàng gây gổ với mọi người trong nhà. Tuần thứ tư: con nhóc bướng bỉnh suy sụp, chìm sâu trong cô đơn cùng cực. Trong thinh lặng, nó chỉ nghe tiếng tim mình đập, bằng chứng duy nhất cho biết nó vẫn còn sống. Nhưng mỗi nhịp đập ấy như nhát búa bổ vào linh hồn lẻ loi đang run rẩy của nó, tưởng chừng sắp vỡ tan muôn mảnh. Quẳng điện thoại qua một bên vì chẳng có ai để nó tâm sự, tán chuyện nữa. Lần đầu tiên sau nhiều tháng vi vu rong chơi khắp nơi, tôi ngồi lì bên laptop từ sáng đến tối. Trước đây tôi hay cười nhạo những kẻ suốt ngày chìm trong thế giới Facebook, cứ cách mười phút là cập nhật status, cái gì cũng post lên Facebook, liên lạc cũng qua Facebook… Họ không có cuộc sống thật hay sao ấy – tôi nghĩ vậy. Đến cả avatar, thông tin trên Facebook của họ cũng chưa chắc là thật. Có thể là một cậu nhóc ốm yếu, xấu xí nhưng lại để avatar của một anh chàng lực lưỡng, điển trai nào đó. Tôi, tôi tự hào có một cuộc sống năng động hơn những con người có lẽ mắc bệnh trầm cảm đó. Cho đến ngày tôi gặp tai nạn…
Khi cuộc sống thật sụp đổ, người ta có khuynh hướng trốn vào những ảo mộng. Tôi không muốn làm một kẻ trốn chạy, nhưng càng vùng vẫy thì thấy càng lún sâu trong chiếc hố mình tự đào. Tôi không muốn làm phiền người nhà, khăng khăng tự làm lấy mọi việc, nhưng đều thất bại do tình trạng sức khỏe tồi tệ, rồi tôi nổi giận, trút bực dọc lên họ. Nhiều đêm, tôi cắn môi bật máu để không khóc thành tiếng. Tôi mới 22 tuổi đầu, sao cuộc đời lại giăng rào kẽm gai chắn ngang đường tôi đi. Dây thép gai đâm tim tôi rướm máu, cào xước kiêu hãnh của tôi. Càng ngày hàng rào ấy càng vươn cao che khuất tầm mắt khao khát một bầu trời tự do.
Lúc ấy Facebook đã thành cứu cánh. Tôi kết bạn khắp nơi trên thế giới. Qua wall của họ, tôi biết bạn tôi lúc này đang ăn trưa ở một quán ramen tại Tokyo, một người bạn khác đang ở night club của Paris, một bạn khác đang câu cá ở Florida. Cuộc sống vẫn quay quanh tôi với thật nhiều màu sắc, cung bậc cảm xúc. Tôi không cảm thấy cô đơn nữa. Và tôi quen được Tina.
Tina đang là sinh viên y khoa ở London (đó là điều tôi biết qua những gì cô nói, tôi đã chọn quyết định tin cô). Đôi khi chúng tôi dùng video chat và tôi thấy được khuôn mặt của Tina: một cô gái dễ thương, đôi mắt to xanh màu đại dương, luôn ánh lên vẻ tinh nghịch nhưng Tina có vẻ khá ốm với làn da nhợt nhạt. Tôi không muốn tin khi cô cho biết mình bị bệnh máu trắng, những tế bào bạch cầu đang ăn mòn thân thể cô, đến một lúc nào đó cô sẽ “được đi nghỉ một chuyến du lịch không vé khứ hồi” như cách cô nói đùa. Tina không bao giờ tỏ ra bi quan, dù tôi đoán trong thâm tâm cô cũng có lúc khóc thầm như tôi. Nhưng tôi thấy mình thật nhỏ bé trước Tina. Chân tôi còn có cơ hội chữa lành, dù xác suất không cao, còn Tina chỉ chờ đến ngày Thượng Đế gọi cô về bên Người.
Hôm nay là ngày tôi phải làm những xét nghiệm cuối trước khi phẫu thuật. Không thể mang laptop theo, tôi chỉ vào Facebook được bằng smartphone.
6:00am: – Mình chuẩn bị đi lấy mẫu máu đây (icon nước mắt đầm đìa)
- Ok. Cố lên cưng! Bạn làm được mà
8:00am: – Xong rồi. Giờ về chờ kết quả.
- Ngoan lắm! (icon cười toe toét)
10:30pm: – 2 tuần nữa mình sẽ phẫu thuật.
- Mình tin chắc sẽ thành công mà. Mình chờ ngày bạn qua đây thăm mình đó!
Hai tuần sau…
Tôi không biết mình đã ngủ bao lâu. Mùi thuốc sát trùng xộc vào mũi, ánh sáng len lỏi qua hàng mi, chúng như những chú lùn phá phách đánh thức giấc ngủ biếng lười của Bạch Tuyết (dù tôi không tự so sánh mình là Bạch Tuyết). Hé mở đôi mắt nặng trịch, thân thể dần cảm nhận được sự đau đớn của cuộc phẫu thuật. Tôi thấy ba mẹ đang đứng bên tôi, còn có anh chị em họ của tôi. Trong đôi mắt họ, tôi lo lắng thử tìm xem có chút nét thất vọng nào không. Nhưng mẹ tôi đã cười tươi, để tay lên trán tôi:
- Khoảng 2 tuần nữa con xuất viện được rồi, mất thêm vài tháng tập vật lý trị liệu là con có thể đi lại bình thường
Cô em họ nháy mắt với tôi:
- Chị mau khỏe lại đi. Có cả đống message trên Facebook chờ chị trả lời kìa!
- Smartphone của chị em giữ hả?
- Ừa, chờ chị phẫu thuật xong trả lại nè.
Buổi tối, tôi dùng smartphone vào Facebook. Toàn là tin nhắn của Tina, trên wall là những hình ảnh tươi sáng cùng lời chúc tốt đẹp cô gửi cho tôi. Vẫn còn thấy đau đớn đến không muốn nhấc tay lên, tôi chỉ gửi cho Tina một tin nhắn ngắn: “Mình đã phẫu thuật xong. 2 tuần nữa mình ra viện. 2 tháng sau mình có thể đi lại được. Nhớ bạn nhiều”.
Đêm trong bệnh viện yên tĩnh lạ. Một sự yên ắng không hoàn toàn dễ chịu. Nó loãng và lơ lửng, chờn vờn quanh tôi, lẫn trong mùi thuốc sát trùng và cái lạnh về đêm. Thi thoảng đâu đó, nghe loáng thoáng tiếng rao của những người bán dạo về đêm, tiếng gõ lốc cốc báo hiệu có hàng mì gõ gần đây, cả tiếng gầm rú của một chiếc xe xé gió đang hăng say trong cuộc đua tốc độ. Phố đêm của sự tĩnh lặng, không phải phố đêm nhộn nhịp tôi từng biết trong những tháng ngày phố còn in dấu chân tôi. Nhưng tôi sắp có thể quay về phố đêm nhộn nhịp ấy rồi. Không biết nên vui hay buồn vì tôi đã quen mất cái phố đêm tĩnh lặng rồi. Tôi quen cảm giác an toàn khi có thể ngồi một chỗ mà quan sát thế giới. Một người bạn viết status “Mình leo núi bị trợt chân té, giờ đau quá trời!”, một đứa khác: “Hôm qua đi mưa về, cảm luôn”… Tôi ngắm được cảnh núi, cảnh mưa, cảnh sông hồ – nhờ bạn tôi – mà chẳng hề sợ bị té, bị ướt hay gặp những hiểm nguy trên đường đi. Đó chẳng phải cuộc sống tôi từng khinh rẻ sao?
Hai tháng tập vật lý trị liệu qua nhanh như chớp. Tôi càng vui mừng vì đôi chân sắp trở lại với tôi bao nhiêu thì càng lo cho Tina bấy nhiêu. Cô ấy liên lạc thưa dần. Mấy lần tôi gặng hỏi cô chỉ nói mình không khỏe. Có lần tôi thấy Tina qua webcam, không khỏi giật mình : cô ốm đi không ngờ, làn da càng xanh xao nhợt nhạt hơn nữa. Chẳng lẽ căn bệnh đã phát triển ngày càng xấu hơn ? Tôi không muốn mất Tina, mất người bạn đã đem lại nụ cười cho tôi trong thời gian tăm tối nhất. Khi cuộc sống thật ngoài màn hình và bàn phím từ bỏ tôi, tôi có Facebook và Tina. Khi tôi sắp giành lại được cuộc sống thật từng thuộc về tôi, tôi cũng sắp mất Tina. Như một trò đùa của số phận nhỉ!? Bạn chỉ được phép có một trong hai, sự hoàn hảo chỉ dành cho thần linh, con người là tạo vật khiếm khuyết nên sự hoàn hảo không bao giờ dành cho con người. Tôi không cam tâm. Cố dặn lòng kỳ tích sẽ xảy ra, tôi sẽ được gặp lại một Tina tươi tỉnh hồng hào, một ngày không xa tôi sẽ đến xứ sở sương mù của cô. Nhưng bán cầu não trái lạnh lùng bảo tôi xưa nay chưa từng có ai được tuyên bố là đã chữa khỏi hoàn toàn bệnh máu trắng.
Tôi vẫn hàng ngày nhắn tin cho Tina dù 2 tuần trở lại cô đã hoàn toàn không còn trả lời tin nhắn của tôi. Ngày mai là kết thúc đợt trị liệu, tôi sẽ có thể bước đi trên đôi chân của mình. Vâng, bước đi một mình. Tôi gõ tin nhắn cuối trong ngày: “Tina, làm ơn trả lời mình đi. Chỉ để mình biết rằng bạn vẫn ổn”. Vẫn là khoảng lặng lạnh người. Tôi thở dài, tắt máy và đi ngủ. Ngày mai cô ấy sẽ trả lời thôi mà, ừ, ngày mai…
Sáng rồi. Đầu tôi vẫn còn nhức, hai mắt sưng húp. Có lẽ giờ mà nhìn trong gương hẳn trông tôi sẽ kinh khủng lắm : hậu quả của một đêm thức và khóc. Chưa kịp rửa mặt, súc miệng, tôi vào Facebook bằng smartphone đặt cạnh giường: vẫn không có tin nhắn của Tina! Và tệ hơn, dường như tài khoản Facebook của cô đã bị xóa. Bị xóa chứ không phải khóa. Tina đã biến mất khỏi thế giới Facebook. Nhưng liệu cô ấy có biến mất khỏi thế giới này chưa? Ồ, một lần nữa cánh cửa thế giới thật mở ra thì thế giới ảo kia lại đổ sụp. Nhưng Tina không phải ảo. Cô ấy có thật, ít nhất là tôi cảm nhận được thế. Tôi đã thấy khuôn mặt cô, nghe giọng cô, tâm sự cùng cô mọi chuyện dù vui hay buồn. Không thể dễ dàng xóa hình bóng ai đó đã khắc trong tim chỉ bằng một cú click chuột đơn giản. Tôi không thể quên Tina, nhưng tôi cũng không thể khóc than mãi mãi cho một tài khoản Facebook đã bị xóa hẳn. Thế giới ảo có thể sinh ra rồi mất đi cả triệu tài khoản, nhưng những cái đó không đại diện cho cả triệu con người thật. Tina là thật, tài khoản của cô chỉ là ảo. Tôi vẫn tin một ngày Tina của tôi sẽ trở lại, dù là với tên tài khoản khác, avatar khác và có thể… một câu chuyện khác.
Tôi đẩy cửa bước ra ngoài. Ánh sáng đột ngột ùa vào, nuốt chửng tôi. Trong thoáng chốc, tôi thấy ngộp, lạ lẫm, bước chân tôi dừng ở bậc cửa. Một cảm giác không tên gần như là sợ hãi xâm chiếm tôi, chỉ chực kéo chân tôi khuỵu xuống. Tôi muốn quay về cảm giác an toàn bên màn hình và bàn phím. Nhưng tôi đã đứng dậy thì chỉ có thể bước đi tiếp thôi.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét