Lang thang trong rừng. Tôi đi mà không biết mình đang định đi
đâu? Nói đúng hơn là không định gì cả. Đi như người mộng du. Có lúc vấp phải
gốc cây, tảng đá tôi mới sực tỉnh. Rồi lại mê..
Trước mặt tôi là vách núi đá xám màu, sừng sững. Hai bên dây nhợ,
cỏ lác bùng nhùng. Những hòn đá hình thù kỳ quái như thể chúng được tạo ra để
trêu tức con người. Lòng khe mùa này cạn, có chỗ nước chỉ ngập đến đầu gối. Có
chỗ bất ngờ sâu ngập đầu người bởi một cái hõm mới trông có vẻ rất nông, kỳ
thực lại sâu. Dòng nước trong suốt, ma quái như để đánh lừa con mắt.
Đây chính là con thác dữ dội của mùa mưa. Nhưng bây giờ, nước chỉ
còn vừa đủ để thoi thóp chảy cho đến tận cuối năm.
Bờ đá hai bên đã kịp phủ lên mớ rêu xanh lục bầy hầy. Chỉ cần sơ
ý người ta rất dễ trượt chân, va đầu vào đá.
Tôi đã từng cùng bọn thằng Tứ, thằng Inh lên đây tắm dạo mùa hè.
Lúc ấy chúng tôi vừa thi xong, chỉ còn việc đợi kết quả. Tâm trạng đứa nào cũng
vừa vui vừa thắc thỏm. Đoán già đoán non đứa này đỗ, đứa kia trượt.
Mỗi lần qua đây cả ba rất thận trọng. Để lên được chỗ chân thác chúng
tôi phải men theo bờ khe từ dưới chân núi lên. Mỗi đứa chặt một khúc cây làm
gậy chống cho khỏi trượt ngã. Nếu chẳng may bị nước cuốn trôi ngược lại, cây
gậy ấy sẽ là cứu cánh cho mỗi chúng tôi. Chỉ cần cầm chắc ở đoạn giữa, hai đầu
gậy sẽ mắc lại và đỡ chúng tôi không bị nước cuốn ngược trở xuống.
Như thế rất nguy hiểm, đầu chúng tôi sẽ không khác gì quả dưa bở
nhặt được ở chân núi.
Nghĩ mà kinh!
Nhưng lúc này tôi chẳng để tâm đến chuyện đó. Không phải do dòng
nước đã cạn, tôi sinh chủ quan. Mà là lúc này tôi đang buồn, quá buồn, chả
thiết gì cả.
Cả đến cái chết nếu không may ập đến, với tôi cũng chả có ý nghĩa
gì!
Không phải tôi hỏng thi, thậm chí tôi thi đỗ với số điểm cao là
khác. Theo như thông báo của nhà trường, tôi là người đứng thứ hai trong danh
sách thí sinh có điểm thi cao nhất của trường.
Vậy tôi buồn vì cớ gì?
Bạn đừng vội hỏi tôi câu chuyện này. Bạn hãy ngồi xuống đây, cùng
tôi trên hòn đá, bên gốc cây này.
Tôi xin bảo đảm với bạn rằng: Một trăm năm sau nữa, nó vẫn như
vậy. Xanh xám và vô tình. Chỉ có chúng ta sẽ già đi, sẽ chết trong cuộc đời vừa
ngắn ngủi, vừa đôi khi vô nghĩa lý này.. Vậy thì chúng ta cần gì phải vội, khi
lòng ta buồn, chẳng biết bấu víu vào đâu??
( Còn nữa..)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét