Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 25 tháng 7, 2013

Thơ Lê Vĩnh Tài hay Vĩnh Tai gì đấy..?

Giải phẫu những chữ cái...
 
chữ T là gì?
nó không phải thức ăn hay thịt
đang nằm trên bàn
 
chữ U
nó là một cái gì đó (như hạt bụi) nằm trong mắt bạn
cho tất cả các đêm mất ngủ
 
chữ Y
một khoảnh sân nắng cháy da sau cánh cổng
bạn đứng và lắng nghe
hình như người ta đang phân loại
nhân dân
 
chữ Ê
bạn ghê. Và sợ
giả vờ tra từ điển cho thêm uyên bác
bạn giả vờ không biết
không tham gia
 
lại chữ T
rơi như một giọt nước mắt sụt sịt vĩnh viễn
của cô gái ngồi bên cạnh bạn tại bến xe buýt
chờ chuyến xe đêm
một mình lênh đênh
 
lại chữ T
như một sự báo thù
những lời nói của bạn
va vào một bức tường
câm lặng như những khi người ta chuẩn bị lễ hội
 
chữ H
cái ác
trắng trợn
 
chữ Ư
vòng tay bạn bè không còn đủ sức ôm bạn
mọi người bất lực
 
chữ C
bạn muốn văng tục
nhưng bạn phải cầu nguyện
bạn lần từng chữ C như lần từng tràng hạt
trong tay bạn
nhưng nó lại phải nằm trong túi người khác
 
và bạn bỏ chạy hết ga như đường cao tốc
kéo dài tâm trí bạn
đang bay
 
bạn cưỡi lên những củ cải luộc
trứng kho
canh chua cá lóc
để trở về con sông của tuổi thơ
và cuộc đời bạn
những cuộc liên hoan cuối cùng
với chiếc ly thủy tinh vỡ
hai tay bạn đầy máu...
 
bạn bơi qua con sông ấy
bài hát
tiếng khóc
và một tô xương súp
hầm bằng những khúc xương của bạn...
 
và bạn biết
bây giờ nó mới thật sự ngọt
ngon
hơn cháo lòng tiết canh
và máu...
 
 
 
Trở về từ nước Mỹ...
 
tại sao bạn lại sợ, tôi hỏi
- tôi đang run rẩy, bạn nói
những con sói đang bao vây một chó con run rẩy
 
tại sao bạn run, tôi hỏi
- tôi sợ, bạn nói
tôi trở về từ nước Mỹ
 
nhưng mọi người trở về không có ai run rẩy như bạn
bạn có đi đâu xa không, tôi hỏi
- tôi sợ,
ngay cả thứ không đáng sợ cũng làm tôi sợ, bạn nói
tôi nằm im trong nhà kho này
nhìn đám mây
qua một ô cửa sổ
với những mái tôn gỉ sét
 
ngay cả khi đám mây mở ra
bầu trời của nó không còn màu xanh nữa
vết thương của nó ướt trong tôi
một trận mưa như bộ phim câm ngày xưa
dù không hiểu tôi cứ bật cười
trận cười nhấn chìm cả cậu bé mù
với hai bàn tay chai phồng nhức nhối
bạn khóc và nói,
 
giờ tôi cũng không biết cách gì khác
không có cách nào khác
- nhưng sao bạn không tìm cách khác?
tôi không biết
tôi trở lại
tôi không dám đi xa
tôi còn có gia đình
tôi sợ...
 
tại sao bạn lại sợ, tôi hỏi
- tôi đang run rẩy, bạn nói
những con sói đang bao vây một chó con run rẩy
bên ngoài ô cửa sổ mây bay...
 
 
 
Hạt mưa...
 
thậm chí khi nhắm mắt
tôi biết bạn vẫn đang rơi
 
vì bạn cứ thì thầm vào tai tôi
- "Bạn đang làm gì?"
tôi không biết phải làm gì
tôi chỉ ngồi nghe mưa
âm thanh của những giọt nước
trên mắt tôi
 
hạt mưa
cuộc gặp gỡ của trời cao và mặt đất
gây ra tiếng động
như tim đập trong lồng ngực chúng ta
 
có thể, nhưng
đó mãi mãi là một bí ẩn
như giọng nói của bạn
đứt hơi qua điện thoại
có lẽ bạn đã mệt
 
tiếng mưa
nghe như tiếng người
khóc
đời bạn đã rơi một lần
sẽ còn rơi nhiều lần nữa
 
Chúa đã từng thọ tội
nên tôi không thể tin
chúng ta vô tội
 
vô tội là một cổ tích
giọt mưa hay nước mắt rơi...
 
chúng ta cùng mở mắt nhìn
không, sẽ không có ai dám mở mắt
cho đến khi mưa dừng lại
như bạn đã ngừng lời
nín thở
hụt hơi
trong điện thoại...
 
 
 
Nghi ngờ thay thế tin cậy...
 
ai cũng có mặt nạ hy vọng
ai cũng sợ hôm nay
điều ngày mai sẽ đến
 
sớm thôi
hoặc không gì cả
những ý nghĩ ngày hôm qua
đã bị xóa
cho an toàn
 
sự cần thiết phải biết
là không biết gì cả
kỷ niệm là
kẻ thù
 
khi sông nước
được điều hành
bởi những người đàn ông nguy hiểm...
 
 
 
Bài thơ,
không phải là món quà cho bạn...
 
vào ngày sinh nhật bạn
ví như ngày zero, tháng không không, năm không không nhớ
bạn mở hộp quà
và thấy rất nhiều thứ
 
nó có thể làm bạn ngạc nhiên
vì không phải là chiếc đồng hồ
đó là thời gian
bạn đang nằm trong hộp
 
nhiều khi mở hộp quà
bạn sẽ gặp một người
làm bạn khóc hay cười
đến chết
 
chỉ là những thứ đồ chơi
nên bạn có thể gặp một tù nhân ngồi trên ngai và đội vương miện
còn ông vua lại bị còng
 
ông vua
như lá bài bạn vẫn hay đánh phỏm
khi thua
bạn có tức mình lộn ngược đầu thì vua vẫn là vua
 
trong hộp quà
bạn có khi tìm thấy quyển sách lịch sử
xương máu chìm trong đáy lọ mực
của những sử quan
ăn tham và lãng mạn
 
địa ngục cũng chìm dưới đáy lọ mực
nên nhiều khi dưới đáy hộp
bạn tìm thấy tấm thẻ bài
với những dòng kẻ chấm chưa kịp điền
tên của bạn còn bỏ trống
 
bạn chỉ thầm kêu: Mẹ ơi
cầu cho đời con
đừng gặp nhiều rắc rối
 
và bạn đặt tất cả chúng vào lại trong hộp
gói nó thật kỹ
sau đó ném lên trời
 
hộp quà sẽ mọc cánh
bay như chim
như số phận của bạn
sẽ bay đi đâu
ngày tháng bây giờ vui tươi hay âu sầu
bạn cũng không còn
muốn biết
 
vì những kẻ muốn biết
đã bị mệt
hay lê lết
muốn chết...
 
 
 
Khi mặt trời lặn...
 
những đứa trẻ đang la hét trong khu vườn
chúng mải mê chơi
dù trời đang dần lạnh
 
khi bầu trời sà xuống thật gần
đến một lúc nào đó
nó sẽ trùm lên bạn
 
bạn sẽ không còn khả năng tự vệ
bạn cố gắng không để nỗi sợ hãi
hoặc nụ cười vô cớ
lộ ra
 
bạn hết đường thoát
như một tù nhân
hình như anh ấy cũng đang cúi xuống
vẫy tay chào bạn
lúc đó bạn mới biết sự nuối tiếc
đã ăn mòn cả lòng bàn tay mềm mại
của bạn
 
sự sợ hãi không phải vô hình
nó là tảng đá
tất cả các vết thương là những mảnh vụn
của ngọn lửa
khi bạn đối mặt âm thầm bóng tối
 
tự do
máu chảy
ngày
cháy vào đêm
 
niềm vui
chạy thoát
tao tác
đời bạn
 
bạn thấy mặt trời rất vui
như cuộc đời
dù hơi
khốn nạn...
 
 
 
Một nhà thơ
ngồi viết trong quán cà phê...
 
những người bạn nghĩ
có lẽ anh đang viết thư gửi về cho mẹ
những cô gái nghĩ
hay là anh đang viết thơ tình
những đứa trẻ nghĩ
anh đang vẽ truyện tranh
cũng có người nghĩ
anh đang tính toán các khoản nợ
 
và một anh cảnh sát
bí mật
chậm rãi
từ từ
tiến lại phía sau anh
 
 
 
Hiệp ước...
 
ra tuyên bố chung
ý nghĩa tinh tế
lạnh
như ngày tận thế
 
sự bềnh bồng
của ngôn từ
công nghệ mạ vàng
cho ngôn ngữ
 
còn hơn những bài thơ...
 
khi đất nước sinh ra
một người đàn ông buồn ngủ
tất cả kết thúc
trong ý nghĩa của một lời tuyên bố
đọc ngược hay đọc xuôi đều có nghĩa
 
sự dịu dàng của con chữ
cứ lần lượt
như các đài phát thanh vô hình
ẩn và xuất hiện
 
những ngày tháng chúng ta đang sống
như một cuốn tiểu thuyết
không thể nào biên tập
để quên
 
 
 
Nếu như nhà tù có gắn chuông ngoài cửa...
 
ngón tay anh gần như không thể chạm vào chuông
 
cánh cửa
sẽ từ từ
chậm
tự mở ra
để anh đi vào
 
anh đi vào phòng ngủ của mình
với túi xách vợ anh thường đi chợ
gói ghém những gì cho anh...
 
anh thức
và ngồi nhìn mình ngủ
giữa hai giấc mơ
anh gõ cửa tất cả các phòng
nhưng thật ra anh không hề gõ
 
tất cả họ đều thức dậy
khi anh trở lại
 
họ kêu la
nhưng tiếng kêu của họ không có âm thanh
nó câm lặng còn hơn sự im lặng
khi họ ôm lấy anh
tay họ cũng không chạm vào anh
 
không ai có thể tìm thấy tiếng nói
hay vòng tay ôm ấp của họ
 
anh đi ngang họ, họ ngang qua anh
anh và họ vẫn còn bóng tối
không bao giờ gặp được nhau
 
họ hỏi anh đã làm gì với bữa tối của mình?
và các bác sĩ có thể lấy ra căn bệnh cao huyết áp như
lấy viên đạn và nỗi sợ hãi
ra khỏi trái tim anh?
 
anh vẫn còn sợ hãi
như ngày xưa anh sợ cô giáo buồn
thức suốt đêm làm bài tập
sáng mai...
 
hay anh chỉ muốn nói:
tôi thức để biết các bạn
vẫn bình an
 
họ nói
anh nói
nhưng không bao giờ có tiếng nói
chuông cửa không bao giờ vang lên
không ai có thể ghé thăm cái giường nhỏ của anh
 
chỉ những người hàng xóm của anh thì thầm:
- đó chỉ là một ảo tưởng
chiếc túi xách của vợ anh vẫn còn đây
nó chứa đầy thức ăn
nó không thủng lỗ chỗ những vết đạn
như ba-lô người lính
 
hay như chiếc cặp ngày xưa đi học của anh
giờ các con anh vẫn mang đến trường
những quyển vở của anh ố màu
chúng đã cất và thay vào những quyển vở mới
 
những người đến không để nói lời chia buồn
vì nỗi buồn chưa bao giờ nguôi với vợ anh
như ngày xưa
chưa bao giờ mẹ hết lo cho anh
khi rong chơi sau giờ tan học
 
họ vẫn chưa hiểu
làm thế nào tự nhiên một người có thể chết
vì miếng ăn?
 
và khi anh quay trở lại
như thể cùng với những người hàng xóm của anh
đang đi bộ dưới ánh trăng
thức
nhìn mình đang ngủ
tất cả cùng ngồi nhìn vào giấc mơ
và ngạc nhiên
sao đêm dài như vậy?
 
 
 
Đầu gối nói với cùi chỏ...
 
- ngươi lợi dụng sự tự do
để loi vào cằm kẻ khác!
 
cùi chỏ trả lời:
- thế còn kẻ lợi dụng quyền lực
để quỳ không đúng lúc
như ngươi?
 
ai là người nhầm lẫn?
 
điều duy nhất chúng ta được biết
là sự nhầm lẫn của một người đàn ông tự tin
với sự nhầm lẫn trong cái nhếch môi cười của bạo chúa
 
như sự khiêu dâm của các nhà sư khi thuyết giáo
sự nhầm lẫn nhiều khi làm khát khao
linh hồn chúng ta bay như tia lửa
trong bóng đêm phát sáng
 
điều duy nhất chúng ta được biết
sự hùng vĩ của những điều nhỏ nhặt
sự nhỏ nhặt của những điều hùng vĩ
đã không được chú ý
 
điều duy nhất chúng ta được biết
phẩm giá của kẻ thua cuộc
sự cô đơn của người chiến thắng
đã không còn ăn năn
 
sự lạnh lùng ngu ngốc
sự nồng nàn bị vấp
ngay ngưỡng cửa
thiên đường...
 
 
 
Sự thật nhiều khi cay đắng...
 
nhưng vị đắng sẽ dạy cho bạn
đây là lúc bạn được học
rằng cuộc chiến rất lâu dài
 
những người lính đeo mặt nạ
để che gương mặt
sắp khóc
đang ngồi bên vệ đường
lặng lẽ thổi harmonica
bài hát mà ngày xưa anh đã bảo vệ
giờ chỉ còn bụi
phủ lên trên máu
 
tiếng hát như tiếng hót
chíp chiu chú chim non
trong khu vườn thanh bình
bạn nghe
và sẽ nghĩ không có cuộc chiến tranh nào cả
 
bạn nghĩ đất nước đang thanh bình
và người lính hát với chính mình
bài hát tình yêu
không gian dối
chỉ người lính biết
sự thật đã bị bắt
và biến mất
sau quá lâu xương máu...
 
trong một khoảnh khắc
bạn có thể xấu hổ
vì không hiểu người lính đang thổi harmonica
bên vỉa hè
trong địa ngục
có nghĩa là gì?
 
chỉ có người lính đang nghĩ
không lẽ sự gặp gỡ với bóng tối
để sau đó mọi thứ
còn tối thêm nữa?
chẳng lẽ đêm không còn ánh trăng?
 
những người đồng đội của anh
đã bắt đầu cùng hát
tiếng hát không chỉ ở vỉa hè
ở vườn hoa
nó có thể vang lên từ những ban-công
của tất cả các ngôi nhà
trong phố...
 
và từ đó
bạn không thể không suy nghĩ
không xót thương
không nghi ngờ
khi những người lính vẫn tiếp tục chết
không phải vì đạn lên nòng
mà bất công đang nhả đạn
 
và bạn biết
vẫn còn loanh quanh
một cuộc chiến tranh
trên phố...
 
 
 
Tôi tự ngắm bản thân mình...
 
không có gì trầm trọng
 
tôi không có góc nhìn khác
như Trương Duy Nhất
 
tôi không tham gia hội thảo
đọc báo cáo
về những blogger như Phạm Viết Đào
 
tôi
quần áo ủi thẳng
kính đeo mắt, điện thoại có thể hơi hấp dẫn
vì có màn hình cảm ứng
 
tôi
không có vấn đề gì trầm trọng
 
im lặng
lưỡi của tôi không bị đuổi việc
không bị còng
nó nói với tôi: anh có
thể giết tôi nhưng tôi vẫn tha thứ cho anh
 
nụ cười trên các chương trình truyền hình
không làm cho tôi bị bệnh nữa
tôi đã quen
đó là lý do tại sao
tôi không có vấn đề gì trầm trọng
 
hôm qua, giấc mơ của tôi đã lên chuyến tàu đêm
tôi không biết làm sao để nói lời tạm biệt người ở lại
chuyến tàu đã bị rơi
trong một thung lũng cằn cỗi
(chỉ có người lái xe còn sống)
 
cả những ác mộng tuyệt vời
tôi vẫn nuôi hy vọng
vì thế tôi không có vấn đề gì
trầm trọng
 
từ lúc được sinh ra cho đến bây giờ
trong nỗi tuyệt vọng của Mẹ, tôi vẫn nhớ
rằng người ta có thể sống sau khi đã chết
chết khi đang sống chỏng gọng
mọi thứ chẳng có gì trầm trọng
 
nhưng có lần
tuổi thơ tôi thắc mắc
sao con là người Việt Nam?
Mẹ khóc
chúng ta phải là người việt Nam
đến khi chúng ta chết...
 
Mẹ mất
khi hết
một kiếp người...
 
 
 
Tôi không sống trong trại,
tôi sống ở nhà...
 
nhưng ngay trong nhà
tôi đã dựng lên những cái trại
 
phòng ngủ căng một cái
và tôi nằm giữa chúng
 
trong cái trại nhà bếp
tôi để những thứ thức ăn khô
 
trong trại phòng khách
tôi để một kệ sách
nó yên tĩnh
 
tất cả mọi thứ lộn xộn và thứ tự như nhau
như niềm vui lẫn giữa nỗi đau
 
sáng nay
có một cái trại bị gió bật
tấm bạt rách
những chiếc cọc chỏng chơ trên nền gạch
rải rác như những mạng người
 
không có cách nào khác
tôi cố gắng dựng cái trại lên một lần nữa
để đêm xuống
nhiều khi mưa gió
nó trở lạnh
nếu cần tôi sẽ đốt thêm đám lửa
ngồi im bên trong trại
 
ngôi nhà là gì
trong lịch sử gió mưa
nếu nó không phải là một cái trại?
 
 
 
Gì...
 
là những gì
rất xa
là những gì
rất nhanh
 
những gì
không ai kịp biết
chỉ người quản giáo tinh nghịch cùng chàng trong bóng tối...
 
+
 
như thể
khi thức dậy vào buổi sáng
chàng vớ lấy khẩu súng của mình
bắn vỡ tan ly cà phê trên bàn
và từ từ ngáp
 
buổi trưa
chàng vớ lấy khẩu súng của mình
bắn vỡ tan đĩa cơm
và con cá nằm trên đĩa cơm như bản thân chàng
nó bị thương và
hình như vẫn còn thoi thóp sống
 
như thể không phải chàng mà con cá
đang ngáp
làm cho tiếng kêu cứu từ từ mờ nhạt
vẽ lên trời những bài hát
thành câm
 
+
 
những người bạn cũ của chàng
một thời gian khủng khiếp
 
có người nghĩ đến một chiếc xe
tang
quá tải với những vòng hoa
và đã nhận được nụ cười kỳ lạ
hình như cũng của người quản giáo
 
tuyệt thực...
khát...
những buổi sáng tinh nghịch
sau khi đã làm chúng ta quá sợ hãi
như có lần con cọp gặp con nai
 
cơ thể chúng ta là một bản thảo dài
và dang dở
chúng ta gỡ bỏ những chữ nghĩa vô ích ra khỏi bài thơ
im lặng
 
những bài thơ không thể sinh ra
từ sự cúi đầu
và thở dài
vì sợ...
 
mọi thứ đang cực kỳ nhanh chóng kết thúc, điều đó
gần ngay bên cửa sổ
rất xa...
 
 
 
Tôi có một giấc mơ...
 
thấy thế giới đang rơi
đổ
sụp
xuống
 
ở tiệc cưới
những chiếc cốc ngã, rượu chảy tràn ra ngoài
ở biển khơi
những khẩu súng đang rơi
thẳng xuống
 
nhưng những bài thơ
chúng không rơi mà lại bay
ngang
bềnh bồng nhẹ nhàng
trong tinh mơ mỗi sáng
 
khi thế giới này bị buông rơi
có những thứ lao đầu thẳng xuống
có những thứ bay ngang nhẹ nhàng
bình thản
cái gì được hạ cánh an toàn
cái gì phải trả giá nát tan?
 
và đột nhiên, bạn cảm thấy hơi bồn chồn
vần ồn
nhưng đó chính là linh hồn của bạn
khi bạn cứ mải suy nghĩ về thế giới
nó từ từ xoắn lại
khi linh hồn bạn bị đau nó sẽ kêu vang
như ấm nước đang sôi trên bếp
sáng nay bạn nấu để pha trà...
 
 
 
Tiếng bò rống...
 
lần đầu tiên tôi nghe
trong bài thơ của một nhà thơ
bây giờ vẫn là nhà thơ
lớn
 
một cái gì đó
hơn cả xúc dộng
tràn ra khỏi tim tôi
 
+
 
nhiều năm đã trôi qua
thậm chí nhiều nhà phê bình
đã quên
tiếng kêu của nó
 
nhưng tôi vẫn nhớ chiếc gân nổi rõ
trên cổ
khi nó kêu
 
tôi vẫn nhớ
cả những thứ
khi nó ợ lên và nhai
lại
 
như trái đất vẫn hàng ngày xoay mãi
niềm an ủi cho mọi người
vẫn đang sợ hãi
 
lúc nó hát
tất cả bài hát trên cõi đời này
thành tiếng bò
kêu
bạn tha hồ cúi đầu
ợ lên lại
và nghe
 
+
 
nó kêu ở đâu khi đất nước này chia thành hai miền
Bắc và Nam chiến đấu
người dân trên cùng một đất nước
vạch ra biên giới
đối mặt với nhau
 
tiếng nổ những viên đạn, tiếng ngáp và tiếng kêu của máu
một lần nữa
tiếng bò rống bị lãng quên trong lịch sử
 
nhân dân cần một tách trà nóng
và sắp xếp mọi thứ nhanh chóng
trở về nhà
trồng hoa
viết sách...
 
+
 
tiếng bò rống
như những người đã mổ bụng mà không cần dao mổ
phơi tình yêu của mình ra với quê hương
không phải lời nói dối
nhưng họ nhiều khi bị chích điện
 
điều an ủi cho tất cả
làm bạn bất ngờ hạnh phúc
là đồng cỏ đã có
thêm những chương lịch sử
 
như niềm vui bây giờ
bạn ngồi ở một quán cà phê ấm áp
và những gì bạn yêu
dù phải leo qua hàng rào tường lửa
bạn vẫn còn cánh đồng nhiều gió
hơn nước mắt
 
chúng ta đã đi vòng quanh trái đất
để gặp nhau sau nhiều thập kỷ
và ngôi mộ sườn đồi, nơi bạn ngủ bây giờ
như thể bạn đang gặp lại những người bạn của bạn
lần đầu tiên sau nhiều thập kỷ
 
bạn biết
chúng ta nuôi dưỡng quá nhiều lý tưởng
nên nằm dưới đất
có thể bạn vẫn còn đang khóc
 
vì vậy hãy để mọi người cầu nguyện cho bạn
thêm một lần nữa
 
trên ngọn đồi này
nhìn ra đống đổ nát này
trên mảnh đất yêu dấu này
có mùi máu của bạn
trong tiếng hót của những con chim mà bạn vẫn yêu thương tha thiết
dưới bầu trời xanh
đã không thay đổi một chút nào
từ khi bạn còn sống
 
chỉ tiếng bò rống
mỗi sớm
còn vang trên cánh đồng...
 
 
 
Tên của bạn thành một ẩn số...
 
như ngày xưa tôi học giải phương trình
 
ẩn số đã biến thiên ngược chiều
khi bạn tăng
thì nhân dân phải giảm
 
những viên sỏi tôi nhặt ở bờ sông
và mang về
làm mọi người ai cũng mắc bệnh nhức đầu
vì thiếu máu não...
 
như giấc mơ cũng không còn
không ai muốn nằm mơ
 
mọi người như cỏ dại mọc bên bờ thung lũng
lăn xuống những tảng đá
rơi như
số phận
chỉ còn
lăn tròn
u mê
lê thê
lời thề
mưa mãi...
.............................

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: