Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 19 tháng 12, 2016

CÁI CHẾT CỦA MỘT NGƯỜI QUEN


Truyện ngắn của HG
Tân giật mình tỉnh giấc vì tiếng chuông điện thoại đổ giật liên hồi vào lúc nửa đêm. Anh quờ tay cầm máy nhìn màn hình " Ai lại gọi mình vào giờ này nhỉ?" Còn ngái ngủ nhìn không rõ tên người, Tân bấm tắt, định ngủ tiếp. Anh không có thói quen nhận máy người lạ. Gần đây có những kẻ vô công rồi nghề hay quấy rối điện thoại. Có khi nhận được vài câu bậy bạ của một tên nào đó. Chẳng biết chúng làm như vậy để làm gì? Có người mách cho anh cách cài đặt chống bọn gây rối này, Tân làm theo. Từ đấy anh hầu như không bị quấy rối nữa. Nhưng thói quen chỉ trả lời khi biết người đang gọi cho mình là ai vẫn còn. Vài ba lần anh bỏ lỡ cuộc gọi , mà nếu nghe lại rất cần cho anh.
Tân vừa có cuộc đi xa, về đến nhà ăn uống qua loa rồi lăn ra giường ngủ chẳng biết trời đất là gì. Mấy ngày liền gặp gỡ nhiều người, rượu liên miên, chả đêm nào được ngủ một giấc trọn vẹn. Hai mắt anh cay sè. Gì thì gì, hãy cứ ngủ cái đã! Chuyện gì hãy để đến mai .. Nhưng lần này chuông lại đổ dai dẳng .. Chắc là việc gì đó quan trọng đây! Lần này thì Tân nghe ..
Đầu bên kia có một giọng khư khư, nghe như ngạt mũi:
- Ông đã hay tin gì chưa?
- Tin gì?
- Bình nó vừa mới mất lúc bốn giờ chiều nay! Con Chép nó vừa gọi điện lên cho tôi, có gì ông đến thăm nó một tý cho phải đạo!
"Chép" là biệt danh của con gái hắn, thằng Vương, một người bạn đã lâu không còn liên lạc với Tân kể từ cái đêm Tân bực mình đùng đùng bỏ về khi đang ở chơi nhà hắn. Nhưng sao hắn lại gọi cho mình? Với người quá cố Tân chỉ là chỗ sơ giao. Nếu ở gần chẳng nói làm gì. Anh có thể đến viếng một lúc rồi về. Đằng này cách xa hàng trăm cây số. Hắn lại gọi cho mình giữa đêm, giữa hôm thế này! Nhưng mà thôi, nghĩa tử là nghĩa tận, dù thân sơ thế nào cũng cần có lời phải chăng, không thể nói những câu lạnh nhạt với người quá cố!
- Tôi vừa ở dưới ấy về, mấy hôm trước có gặp người nhà của Bình, có nghe thấy nói gì đâu? Bây giờ xa thế này, lại đang bận công việc phải làm gấp kịp cuối năm, làm sao về dưới đó được? Thôi thì có gì nhờ ông hộ tôi một chút, làm cho tôi cái phong bì .. Khi về tôi gửi lại ông sau ..
Bạn hắn văng một câu rất tục, những lúc không vừa lòng ai cái gì hắn vẫn thế. Tân hình dung ra nét mặt tái mét, hai gò má động đậy, cặp môi dướn lên của tên bạn. Hắn ầm ừ một lúc mới nói tiếp:
- Thế thì nói chó gì? Bình nó cần tình người, bây giờ nó mất rồi nó cần đếch gì đến vài đồng bọ của ông, ông nghĩ lại đi! Tôi đang ở TN xa quá chứ không thì tôi đến đó rồi, cần gì phải gọi cho ông lúc này?
- Ông ở đấy dù sao vẫn tiện đường hơn tôi, xe con ông có, còn bận thì ai không bận? ( Tân định nói thêm hắn là chỗ thân tình hơn mình mà còn lý
do lý chấu, lại muốn mình thay mặt hắn là vô lý hết sức. Nhưng kịp kìm lại được ).
- Ông vẫn đang nghe đấy chứ? Bình nó là bạn tốt, không may nó mất ông nên đến thăm viếng một chút. Còn không thì tuỳ ông nhá, kẻo không lại bảo tôi biết mà không báo! Hắn cúp máy, không chờ Tân trả lời. Vẫn cái tính trịch thượng cố hữu của hắn!
Tân choàng dậy. Xung quanh im lặng nghe rõ tiếng kim đồng hồ đều đều gõ nhịp. Thỉnh thoảng mới có chuyến xe tải chạy qua, tiếng máy nặng nhọc miết trên mặt đường. Xe chạy giờ này thường là xe chở quặng hay gỗ lậu. Không phải để tránh trạm kiểm soát dọc đường, chủ yếu tránh con mắt dư luận dòm ngó. Trạm thì dù lái xe có giỏi đến mấy cũng không qua mặt họ được. Tất nhiên phải có “vé” đặc biệt mới có thể đi qua.
Nhưng con mắt thiên hạ mà thấy họ cũng không để cho yên ổn mãi vì làm trái quy định. Người ta sẽ khiếu nại lên trên, dù ô dù có rộng đến đâu cũng khó lòng che đỡ mãi được. Nhưng giờ này thiên hạ còn mấy ai thức, trừ mấy thằng nghiện đang mò mẫm đâu đó?
Dãy nhà hai bên đường còn duy nhất hai nhà sáng đèn. Một hàng bán đồ ăn khuya, khách khứa là mấy tay cờ bạc vừa cuốn chiếu đãi đằng nhau, vài anh lái xe, một hai cô ả ăn mặc cũn cỡn, mắt tô chì, môi son, tay cầm di động nhấp nháy đèn xanh đỏ .. Nhà nữa lo làm hàng mã, thức suốt đêm mới làm đủ hàng. Dạo này cuối năm, hàng bán chạy. Suy thoái kinh tế là chuyện ở dương gian. Nhiều mặt hàng khuyến mại đủ cách mà vẫn khó bán. Nhưng thị trường phục vụ âm phủ thì không, mỗi ngày mỗi phong phú chủng loại .. Bao nhiêu lâu nay rồi về đêm thị trấn này vẫn thế. Nhưng Tân không mấy khi để ý đến, anh ít thức vào giờ này. Hôm nào muộn cũng chỉ đến mười một giờ là cùng. Nếu không có cuộc gọi vừa rồi anh cũng không để ý đến xung quanh. Không phải do anh tò mò, mà vì nó hiển hiện ngay trước mặt. Tân chỉ nhìn thoáng qua chẳng chú ý lắm. Cò ăn từng thung, ai có việc người nấy lo, có rảnh đâu mà quan tâm đến việc của người khác?
Tân lục cuốn sổ ghi danh bạ điện thoại để tìm số của nhà Bình. Di động của Tân đã lâu không liên hệ nên lạc mất số. Những số gọi sau đã tự động đẩy mất các số cũ. Tân ân hận đã không ghi mặc định ngay từ đầu. May mà cuốn sổ còn ghi lại. Nhưng ở tổng đài trả lời: " Số máy không đúng, mong quý khách vui lòng kiểm tra lại " Rồi một tràng tiếng Anh tiếp theo .. Cứ làm như mình là người ngoại quốc không bằng . Biết đó là câu tổng đài cài đặt sẵn , luôn trả lời một cách máy móc cho khách hàng như vậy, Tân vẫn bực mình. Không thể gọi về nhà Bình được. Anh chợt nhớ sao mình không gọi luôn cho Vương nhỉ? Đầu máy kia có tín hiệu nhạc chờ rất lâu, Vương không bắt máy! Chả lẽ y vừa gọi cho mình xong đã lăn ra ngủ say đến mức không nghe thấy gì sao? Hay là nhìn số máy của mình cố ý không thưa? Nghe hết bản " Tình cây và đất" của Vương, máy báo cuộc gọi kết thúc! Có gọi nữa cũng vô ích. Hết cách!
Tân trở lại giường nhưng không sao chợp mắt được nữa. Từ đấy cho đến sáng, anh hết giở mình bên này qua bên khác ..
Những ngày qua lâu rồi, những câu chuyện cũ hiển hiện trở về, như vừa mới xảy ra hôm qua, hôm kia ..
**
Bình người gầy gò, nước da trắng mai mái, màu da của người ở lâu trong nhà, thiếu nắng, thiếu gió. Tứ thời anh mặc cái áo đại cán khoác ngoài như thể trời lúc nào cũng là mùa đông. Hai bàn tay nhìn rõ những sợi gân xanh, da thịt lỏng lẻo. Hai chân từ gối đổ xuống teo tóp không có bắp. Giọng nói khẽ, nhẹ, đuôi đuối. Kéo lại anh có đôi mắt sáng, cái nhìn thấu hiểu như sẵn sàng chia sẻ, cảm thông.
Lần đầu tiếp xúc, Tân rất có thiện cảm. Không hẳn là anh vừa xem cho Tân một quẻ mà Tân ưng ý ( Ai xem bói toán chẳng thích thầy nói hay về mình? ) Nhưng Tân thấy ở ông thầy trẻ này có một cái gì dễ mến mà ngay lúc đó chưa thể gọi tên ra được . Xem xong cho Vương, Bình lấy ra một tập bản thảo anh vừa dịch xong. Tân hết sức ngạc nhiên trước con người có vẻ ngoài ốm yếu này lại có những khả năng rất đặc biệt. Bình biết đến vài ba ngoại ngữ, toàn do tự học. Anh phàn nàn rằng :" Ông Hiến Lê ở trong Nam đã dịch Kinh dịch tự bao giờ mà tôi không biết. Tôi định tham khảo cụ Tản Đà và cụ Ngô tất Tố để làm một bản hoàn chỉnh. Có biết đâu đã có người tài giỏi hơn mình, làm trước mất rồi. Mất bao nhiêu công sức chỉ vì không có thông tin .."
Lần ấy mới quen, Tân còn e dè, chỉ sợ mình đánh trống trước cửa nhà sấm nên không có ý kiến gì. Theo Tân bể học là vô tận chẳng ai có thể làm hết phần của ai được. Càng tìm hiểu, càng khám phá càng thấy còn nhiều điều khả năng của con người còn giới hạn, còn cần phải tìm tòi ..
Hôm ấy nhà Bình không có ai ở nhà. Mẹ và các em anh đi làm đồng, ông bố chạy xe xích lô tối mới về. Làng Kim Mã của anh tuy gần trung tâm thành phố nhưng sinh hoạt chả khác mấy các làng đồng bằng bắc bộ.
Một ngôi nhà lợp ngói ba gian, cột gỗ, vách toóc xi, cửa bức bàn. Lối hiên nhà lát gạch chạy suốt ba gian kê cánh dại tránh nắng trông ra khoảng sân rộng phơi đầy rơm rạ. Ngồi trong nhà nhìn ra một khoảng hồ rộng người ta đang đổ cát. Xa nữa khu nhà làm theo kiểu Thuỵ Điển mái tôn đỏ, nghe nói dành làm nơi ở cho chuyên gia nước ngoài ..
Sáng sớm Vương rủ Tân đi cùng, có một chuyện đột xuất . Vương không nói là chuyện gì, tính của anh ta bao giờ cũng vậy. Nể bạn Tân vẫn đi mà không hỏi. Đến khi gặp Bình Tân mới cảm thấy băn khoăn. Chả lẽ Vương rủ anh đến đây chỉ để xem mỗi người một quẻ hay sao? Cuối cùng điều thắc mắc của Tân cũng được giải thích, khi nghe Vương bảo với Bình:
- Ông giúp tôi nhiều rồi, từ một thằng lang thang vỉa hè, nay tôi đã nên tấm, nên miếng. Ơn ấy tôi ghi trong lòng, nói ra mồm nó trở nên khách sáo. Tôi chúa ghét bọn đạo đức giả, chỉ nói suông. Có thực mới vực được đạo, nói suông thì nước mẹ gì? Nên hôm nay tôi muốn bàn với ông một việc, gọi là chỗ bạn bè với nhau, không biết ông có ưng không ?
Bình cười cười, nét mặt ốm yếu trở nên rạng rỡ:
- Có gì mà bạn cứ rào đón kỹ vậy? Nói không thích khách sáo mà lại khách sáo rồi đấy!
- Ông đã nói thế, tôi đi thẳng vào vấn đề, có thằng Tân bạn học với tôi từ hồi sinh viên, thân cũng như ông, nó làm chứng!
Hình như câu chuyện Vương sắp nói ra có vẻ nghiêm trọng, anh ta với bao thuốc trên bàn nãy giờ chưa ai đụng đến, châm, kéo một hơi dài. Vẻ trịnh trọng :
- Tôi muốn ông lấy vợ! Ông bà cụ không phải cứ khoẻ mãi, các em ông rồi chúng cũng ra ở riêng, không lẽ ông ở một mình với tình trạng thế này?
Tân ngạc nhiên. Không phải anh coi thường bạn của bạn, anh chỉ ái ngại cho hoàn cảnh hiện tại của Bình. Anh giỏi giang, cái đó rõ rồi, lại là con người nhân hậu, nhưng sức khoẻ của anh .. Tân đã thấy không ít cô nàng bỏ chồng chỉ vì năng lực làm chồng kém cỏi. Liệu Bình lấy vợ, hạnh phúc hay là bất hạnh đến với anh?
Khi đó Bình cười mà rằng:
- Cảm ơn các bạn đã nghĩ tốt cho mình. Nhưng mình không dám nhận ý định tốt đó của các bạn. Chân cẳng mình thế này ai người ta lấy? Mà nếu có cũng chỉ làm khổ người ta thôi. Mình cũng có dự định sau này rồi, các bạn đừng lo ..
Vương có vẻ bực:
- Ông buồn cười bỏ mẹ! Việc cứ để tôi lo, chỉ cần ông bằng lòng ..
Im lặng một hồi lâu. Cả ba không ai nói thêm câu nào. Vừa hay mẹ Bình đi chợ về. Bà bán rau quả ở chợ Cống Vị , mọi khi chiều chiều mới về, hôm nay không rõ có việc gì, về sớm hơn mọi khi. Bà mời hai người ở lại ăn cơm cùng với gia đình, nhưng Vương nhất quyết xin phép bà ra về. Dọc đường Tân hỏi Vương :
- Chuyện vừa rồi ông nói với Bình là thế nào đấy?
Vương cau mặt , mắt quắc lên :
- Ông không tin là tôi nói thực à? Bạn với nhau chuyện này đâu có thể nói chơi được?
- Nhưng tao thấy không đơn giản đâu ( Tân đổi cách xưng hô ). Nếu Bình nó khoẻ mạnh không nói làm gì. Đằng này ..
Vương cắt lời:
- Thế nó mới cần đến bạn bè chứ! Nếu không cần gì phải bàn với bạn bè làm gì?
- Tao thấy nó thế nào ấy, không thực tế ..
- Mày im đi cho tao nhờ, thằng bình có tính hay nể bạn, để mày đi cùng là tao có ý để nó thấy không phải là ý của riêng tao, mà là mong muốn chung của mọi người. Vậy mà mày chả nói đỡ được câu nào!
Thấy bạn không vui, Tân lấy cớ có việc phải đi giải quyết gấp.
Hai người mỗi ngày một xa nhau, phần do công việc, phần do tính cách mỗi ngày mỗi người một khác, chẳng còn vô tư lự như hồi còn đi học. Tân cứ nghĩ chuyện vợ con của Bình chỉ dừng lại ở đó. Không phải Vương nói mà không làm, con người ta ở đời mong muốn là một chuyện, làm được hay không lại là chuyện khác.
**
Bẵng đi nhiều năm,Tân mới lại có dịp về Hà Nội. Anh còn ở lại thành phố mấy ngày chờ giải quyết một số công việc của cơ quan. Sực nhớ đến Bình , Tân ghé qua nhà Vương rủ anh ta cùng đi. Đến nơi Tân hết sức ngạc nhiên thấy ngôi nhà của Vương có nhiều đổi khác. Trong nhà có thêm nhiều đồ gỗ cổ đắt tiền, bàn tủ đều là thứ sang trọng. Đồ gia dụng toàn thứ gỗ tốt. Cái sân nhỏ trước nhà bày một dãy cây cảnh. Những chiếc lồng chim to nhỏ đủ cỡ treo ngoài hiên. Một con khỉ lông vàng ươm đang nhay nhót trên cây gỗ lũa không biết Vương mang tự đâu về .. Tất cả như muốn nói với Tân là gia chủ đang thời sung túc. Nếu không có cái tivi đang vất nằm ngửa giữa nhà, những đĩa nhạc bị vỡ, Tân sẽ nghĩ bạn mình đang có cuộc sống hạnh phúc.
Vương ngồi ủ rũ bên bộ bàn trà giả cổ. Trước mặt anh là chai rượu ngoại mới uống được chừng phân nửa. Thấy Tân vào, giọng Vương nhừa nhựa:
- Tao tưởng mày không bao giờ bước chân vào cửa nhà này nữa! Tao định hôm nào mò lên mày nói cho mày biết, thằng Vương này không bao giờ là thằng ăn bẩn, ăn chặn bạn bè..
- Chuyện cũ lâu rồi, nhắc lại làm gì nữa, tao cũng quên rồi ..
- Nhưng tao phải nói, số hàng hôm đó không biết thằng bỏ mẹ nào báo hải quan chúng nó tịch thu hết, tao bỏ của chạy lấy người, không thì rũ tù mày hiểu không? Chẳng qua anh em mình khi túng thì phải tính, chứ làm ăn kiểu ấy bền làm sao được?
Tân định nói cho Vương biết vì phi vụ làm ăn ấy anh phải bán đất bán nhà, trả mãi đến giờ mới hết nợ.
May mà giờ nhờ có bạn tốt xin cho làm nhà nước, nếu không chả biết sẽ như thế nào? Lúc đó Tân đang làm cho công ty xây dựng, với lương kỹ sư cộng với những khoản thu nhập ngoài lương cuộc sống cũng không đến nỗi nào. Chính Vương là người rủ Tân hùn vốn đánh quả nhập lậu hàng từ Trung Quốc về. Một Vốn bốn lời ai mà không ham? Lại thêm trước đây hai người đã từng ở Lạng Sơn mấy năm, suốt dải biên giới có đông bạn bè. Nên Tân đồng ý ngay mà không suy tính gì.
Nhà Vương khá , số vốn bị mất còn có chỗ xoay sở . Còn Tân chỉ có cách bán nhà . . Anh đưa mẹ già lên vùng hồ Thác Bà , còn vợ Tân ở lại . Một thời gian sau Yến ,vợ Tân về sống với Vương . Từ đấy Tân không gặp Vương nữa . Anh nghi nghi hoặc hoặc không biết có phải tất cả những trò đó là do Vương gây ra ?
Rồi Tân lấy vợ, có công ăn việc làm ổn định, chuyện cũ anh cũng quên dần. Lần này về Hà Nội, một vài người quen nói cho Tân biết vợ chồng Vương dạo này có nhiều trục trặc, hình như đang chuẩn bị đầu đơn ra toà bỏ nhau.
Ban đầu là do sự tò mò, về sau còn một chút tự ái do Yến phụ mình, Tân đã tìm đến đây, sau nhiều năm bụng bảo dạ Vương không phải là bạn mình, bạn bè ai lại xử sự với nhau như vậy?
Vương rót cho Tân một chén:
- May mà chúng mình còn sống đến bây giờ để gặp nhau! Tao cứ tưởng chẳng bao giờ gặp mày nữa cơ đấy!
- Người ta bảo trái đất tròn mà? Yến hôm nay đi đâu rồi?
- Mày đừng nhắc đến con yêu tinh ấy nữa! Ban đầu là mày, bây giờ là tao, nó áp vào thằng nào là thằng ấy toi đời! Mày có tin không?
- Tao không tin, nhưng mày có thằng Bình sao không nhờ nó xem cho có hợp không trước khi đón Yến về?
- Tao có hỏi, nhưng nó không nói, nó bảo hỏi chuyện gì cũng được, chứ chuyện này nó không giúp được. Nó nói Yến là vợ cũ của mày nên không tiện nói. Tao đi xem chỗ khác người ta lại bảo được. .Tao nói thực nha, chẳng qua lúc đó tao tiếc nó đẹp, mà mày thì bỏ đi biệt tăm. Lúc đầu chỉ định cưu mang nó chờ mày về. Khốn nỗi đàn ông đàn bà ở cùng không xảy ra chuyện mới là chuyện lạ. Tao không tin có nàng Châu Long nào xa chồng ba năm trời, ở gần thằng đàn ông khác mà lại không xảy ra tý táu tý mẻ? Nói đến đây vẻ mặt tai tái của Vương chợt hồng lên, vẻ ủ rũ như vừa biến mất. Chưa bao giờ Tân thấy nét mặt này ở Vương, nó vừa khoái trá vừa đểu cáng thế nào ..
- Mày với nó đã hai mặt con, sao lại có chuyện chủng chẳng?
Vương không trả lời, đưa mắt nhìn Tân như để đề phòng. Anh ta xoa bộ râu lơm nhơm quanh mép một lúc mới nói:
- Là tại nó nghi ngờ tao có quan hệ với vợ thằng Bình!
Tân ngạc nhiên:
- Sao lại có chuyện ấy được?
- Thế mới vô lý chứ? Thành ra từ đó thằng Bình với tao lạnh nhạt ra mặt, tao đến nó cũng chẳng thèm mời uống miếng nước. Nếu không nhờ có tao làm sao nó lấy được con vợ vừa xinh vừa ngoan như thế?
Nói đến đó Vương chuyển sang chuyện khác. Tân biết có rủ Vương đi cùng tới thăm Bình chưa chắc y đã đi.
Sau này Tân được nghe kể: Vương lấy Yến ăn ở với nhau được hai đứa con gái. Đứa đầu đẻ thiếu tháng nên y cứ nghi ngờ là con của Tân. Tuy rất yêu Yến nhưng y luôn dày vò cô. Trong nhà chả mấy khi yên mặc dù vật chất đầy đủ. Những nhà xung quanh không nghe thấy họ cãi nhau bao giờ, chỉ nghiến ngầm khi kín cửa cao tường vì cả hai đều là công chức. Một hôm Vương đưa từ đâu về một cô gái còn trẻ, cô giúp việc cho vợ chồng Vương một thời gian. Sau này Vương làm mối cho Bình. Cuối năm đó cô sinh thằng con trai giống Vương như bóc. Chuyện lục đục cũng từ đấy mà ra.
Tiếp đó Bình xây nhà trên miếng đát ở làng Kim Mã năm xưa cha mẹ cho.
Vợ Vương lại nghĩ chồng mình tư túi đầu tư cho cô gái. Sớm muộn gì Bình cũng qua đời, bệnh thấp khớp biến chứng, làm sao anh sống lâu bên người vợ trẻ đang hừng hực sức xuân? Khi ấy chỉ còn cô gái kia với đứa con, không thuộc về Vương thì còn ai vào đấy nữa? Chính Yến đã đi vận động anh em nhà Bình cấm cửa Vương không được bước chân đến nhà Bình. Đây có phải là lý do mà Vương không muốn có mặt ở đám tang của Bình không?
**
Vương về dự đám tang không khó. Công ty anh đang làm ăn được. Cái khó của Vương là chỗ khác.
Với Tân nếu anh vắng mặt chắc hương hồn của Bình nếu có cũng không trách cứ. Vì thực ra hai người cũng chỉ là chỗ sơ giao. Nhưng Vương nếu vì quá sợ hãi mà lánh mặt, anh ta sẽ nghĩ sao nhỉ? Rồi còn hai người đàn bà liên qua đến anh ta, họ sẽ sống thế nào sau cái chết của Bình?
Người ta có câu: Chết là hết! Nhưng Tân nghĩ hình như không phải thế, nếu khi còn sống người ta sống với nhau chẳng ra gì !
============
Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: