H.G
..Mạng mất..
Điện thoại “ Không liên lạc được..”
Lại trò khỉ gì đây ?
Mình là công dân kỷ mới
mà sao lúng túng chuyện này ?
Chỉ biết nhắn cùng bạn hữu :
Hình như có chuyện không hay !
Tôi vẫn là tôi dẫu thế nào chăng nữa
và tôi tin :
Chắc chắn mai này
sẽ không còn chuyện đó :
Đang vui
khi đàn đứt dây !!
Điện thoại “ Không liên lạc được..”
Lại trò khỉ gì đây ?
Mình là công dân kỷ mới
mà sao lúng túng chuyện này ?
Chỉ biết nhắn cùng bạn hữu :
Hình như có chuyện không hay !
Tôi vẫn là tôi dẫu thế nào chăng nữa
và tôi tin :
Chắc chắn mai này
sẽ không còn chuyện đó :
Đang vui
khi đàn đứt dây !!
5.
Tìm một nơi tâm tình thật khó
nơi đến dễ dàng thì không duyên nợ,
nơi khó ra đi lại không tình ..
Vào rừng
nơi nhiều hoa
thiếu cỏ
nơi thừa cỏ
không hoa..
Bạt ngàn những dây cắc cớ
Chăng ngang khu rừng hanh khô
Những con suối từ lâu không chảy nữa
Những tảng đá đầu ông sư
phơ phếch rêu mầu..
Tốt nhất nên quay trở lại
tìm tiếng cười trên phố
tiếng mái chèo khua nhẹ bến sông
tiếng bé con gọi mẹ
hoặc chua chua như tiếng vợ hờn chồng..
Âm thanh
ồn ào
vô kể..
Tiếng tâm tình tôi đâu ?
“..Em nói với tôi:
- Em không thích chuyện buồn,
những chuyện buồn
quá đủ
Mỗi ngày em ra ngõ
Em thường gặp nỗi buồn đầu tiên
Và chẳng hay gì chuyện đó!
Em lại bảo:
-Thôi đừng than thở,
Trời gọi ai người ấy dạ thôi mà
thôi thì chuyện của người ta
vận vào mình làm chi cho khổ ?
Và chuyện trái ngang kia nữa..
Có gì đâu
chỉ là chuyện hàng ngày,
bình minh
và đêm tối
Chẳng qua “trong một mà hai”
Thiện ác song sinh từ thủa có loài người.
Có ích gì đâu
những nhiệt tình vô vọng ?
Sao không như tất thảy mọi người ?
Kể toàn chuyện vui
kể cả chuyện bông phèng nhảm nhí
có khi những ngôn từ vô vị
Lại giúp ta sống được dễ dàng?
Người ta chẳng cần ưu tư mà vẫn sống đàng hoàng
sao cứ hành hạ mình khốn khổ?
Hỏi vì sao
Chính tôi không biết nữa
Nhưng tôi từng nghe nói rằng:
“Đã cùng với nhân dân,
Thì thơ không thể khác”
Lời này đóng đinh vào ký ức
Làm thế nào để gỡ ra?
Em làm sao hiểu được?
Vậy thì thôi, ta nói qua chuyện khác:
- Chuyện nắng hồng,
mây mưa
chuyện giấc mơ..
Tôi đóng vai hoàng tử
dắt em đi trên cánh đồng tungbừng hoa nở
Kể cho em nghe chuyện xứ thiên đường..
Ở đấy ngọt ngào yêu thương
tị hiềm không còn nữa!
Em bằng lòng chưa em?..”
6.
Một ngày tháng tư
Tìm một nơi tâm tình thật khó
nơi đến dễ dàng thì không duyên nợ,
nơi khó ra đi lại không tình ..
Vào rừng
nơi nhiều hoa
thiếu cỏ
nơi thừa cỏ
không hoa..
Bạt ngàn những dây cắc cớ
Chăng ngang khu rừng hanh khô
Những con suối từ lâu không chảy nữa
Những tảng đá đầu ông sư
phơ phếch rêu mầu..
Tốt nhất nên quay trở lại
tìm tiếng cười trên phố
tiếng mái chèo khua nhẹ bến sông
tiếng bé con gọi mẹ
hoặc chua chua như tiếng vợ hờn chồng..
Âm thanh
ồn ào
vô kể..
Tiếng tâm tình tôi đâu ?
“..Em nói với tôi:
- Em không thích chuyện buồn,
những chuyện buồn
quá đủ
Mỗi ngày em ra ngõ
Em thường gặp nỗi buồn đầu tiên
Và chẳng hay gì chuyện đó!
Em lại bảo:
-Thôi đừng than thở,
Trời gọi ai người ấy dạ thôi mà
thôi thì chuyện của người ta
vận vào mình làm chi cho khổ ?
Và chuyện trái ngang kia nữa..
Có gì đâu
chỉ là chuyện hàng ngày,
bình minh
và đêm tối
Chẳng qua “trong một mà hai”
Thiện ác song sinh từ thủa có loài người.
Có ích gì đâu
những nhiệt tình vô vọng ?
Sao không như tất thảy mọi người ?
Kể toàn chuyện vui
kể cả chuyện bông phèng nhảm nhí
có khi những ngôn từ vô vị
Lại giúp ta sống được dễ dàng?
Người ta chẳng cần ưu tư mà vẫn sống đàng hoàng
sao cứ hành hạ mình khốn khổ?
Hỏi vì sao
Chính tôi không biết nữa
Nhưng tôi từng nghe nói rằng:
“Đã cùng với nhân dân,
Thì thơ không thể khác”
Lời này đóng đinh vào ký ức
Làm thế nào để gỡ ra?
Em làm sao hiểu được?
Vậy thì thôi, ta nói qua chuyện khác:
- Chuyện nắng hồng,
mây mưa
chuyện giấc mơ..
Tôi đóng vai hoàng tử
dắt em đi trên cánh đồng tungbừng hoa nở
Kể cho em nghe chuyện xứ thiên đường..
Ở đấy ngọt ngào yêu thương
tị hiềm không còn nữa!
Em bằng lòng chưa em?..”
6.
Một ngày tháng tư
Hôm nay một ngày xấu
trời hăm he màu chì
vài ba câu chuyện hão..
Đường người
người ta đi..
Đường lên dốc
xuống dốc
bụi che mờ bánh xe
trời hăm he màu chì
vài ba câu chuyện hão..
Đường người
người ta đi..
Đường lên dốc
xuống dốc
bụi che mờ bánh xe
Tháng ba qua rồi nhỉ?
Không nhớ hoa màu gì?
Mùa xuân chỉ chớp mắt
như là xuân chưa về!
Không nhớ hoa màu gì?
Mùa xuân chỉ chớp mắt
như là xuân chưa về!
Có cách gì giữ lại
cho một ngày em về ?
Có cách gì tránh được ?
ngày xấu trời
em đi !
cho một ngày em về ?
Có cách gì tránh được ?
ngày xấu trời
em đi !
7. Khái niệm
Thời gian là gánh nặng kinh người
Lại có lúc nhẹ như hơi thở..
Nhiều lúc vô tình ta không biết nữa :
Thời gian đang đi?
Hay là ta đang đi?
Anh chỉ biết nói với em
Đừng băn khoăn
Và đừng e sợ
Thời gian ở hay đi thường rất vô tình
Như nước chảy dưới sông
Như lá đậu trên cành
Và những chú chim cứ sáng ngày ra líu lo ca hát
Điệu gì chính chim không hề biết ?
( Hoặc là ta chẳng biết
nỗi vui buồn của chim )
Đi về đâu
Để làm gì ? Mới là điều cần thiết
Khi mặt trời ngang qua
mặt trăng ngang qua
niềm ước vọng ngang qua
cả niềm đau, thất vọng ghé thăm nhà.
Thời gian sẽ là vàng
hay cục đá trơ trơ
Là bất hạnh hay nguồn hạnh phúc
Mọi điều
ở nơi ta !
Lại có lúc nhẹ như hơi thở..
Nhiều lúc vô tình ta không biết nữa :
Thời gian đang đi?
Hay là ta đang đi?
Anh chỉ biết nói với em
Đừng băn khoăn
Và đừng e sợ
Thời gian ở hay đi thường rất vô tình
Như nước chảy dưới sông
Như lá đậu trên cành
Và những chú chim cứ sáng ngày ra líu lo ca hát
Điệu gì chính chim không hề biết ?
( Hoặc là ta chẳng biết
nỗi vui buồn của chim )
Đi về đâu
Để làm gì ? Mới là điều cần thiết
Khi mặt trời ngang qua
mặt trăng ngang qua
niềm ước vọng ngang qua
cả niềm đau, thất vọng ghé thăm nhà.
Thời gian sẽ là vàng
hay cục đá trơ trơ
Là bất hạnh hay nguồn hạnh phúc
Mọi điều
ở nơi ta !
8.
Em rủ tôi lên núi..
- Núi có gì đâu em?
Những cây lớn hình như đã đổ
đâu như ngày nào lảnh lót tiếng chim
Bao con suối ngày nao trong vắt
giờ khát khô dưới cỏ im lìm
Em rủ tôi lên núi..
- Núi có gì đâu em?
Những cây lớn hình như đã đổ
đâu như ngày nào lảnh lót tiếng chim
Bao con suối ngày nao trong vắt
giờ khát khô dưới cỏ im lìm
Em rủ tôi xuống biển..
- Biển có gì đâu em?
Những bãi tắm phần nhiều hôi hám
Chỉ lập loè ánh đèn người bắt nghêu đêm đêm
Và hình như biển mỗi ngày một chật
không đủ cho ta con sóng say mềm..
- Biển có gì đâu em?
Những bãi tắm phần nhiều hôi hám
Chỉ lập loè ánh đèn người bắt nghêu đêm đêm
Và hình như biển mỗi ngày một chật
không đủ cho ta con sóng say mềm..
Ta biết đi đâu hè này em nhỉ?
Thành phố bụi chen, thôi đã đành rồi..
Về làng bây giờ làng không còn là làng nữa
Nửa tỉnh nửa quê
người cũ lạ ta rồi!
Thành phố bụi chen, thôi đã đành rồi..
Về làng bây giờ làng không còn là làng nữa
Nửa tỉnh nửa quê
người cũ lạ ta rồi!
Thà ta ở yên tình ta còn đó
Nơi ta từng yêu từng say đắm một thời
Nếu đến rồi, em ơi anh sợ:
Bao cảnh bao tình không còn đến hôm nay
Nơi ta từng yêu từng say đắm một thời
Nếu đến rồi, em ơi anh sợ:
Bao cảnh bao tình không còn đến hôm nay
Ly rượu nhạt bên bờ sông lở
Anh mời em, thôi ta cạn chén này
Đi thêm buồn
Đi thêm làm chi nữa?
Mở chốn thiên đường trong lòng ta..
ta say !
Anh mời em, thôi ta cạn chén này
Đi thêm buồn
Đi thêm làm chi nữa?
Mở chốn thiên đường trong lòng ta..
ta say !
9. Làm người
Biết tiến
biết lui
Ai chê daị
vâng dại
Ai khen khôn:
daị thôi!
Khôn dại
Phải đâu do người định đoạt
Biết ở trong lòng thế thôi!
Khôn dại thực ra không quan trọng
Chưa nên bằng nghĩa ở đời!
Không may sinh thời tao loạn
Loạn lương
Loạn giá
Loạn người..
Kẻ đáng xách giày ngất ngưởng
người ngoan chịu kiếp tôi đòi
Trách trời éo le chi nhỉ?
Chẳng qua thử người thế thôi!
Tu bao nhiêu đời hưởng phúc?
Lầm lỡ một giây lưu đày!
Không phiền ái, ố, hỉ, nộ..
Biết người biết mình mới hay!
Có kẻ mắng mình rằng: Kiến..
Nực cười chuyện kiến, chuyện voi..
Kiến voi..
chuyện chưa phân định
Cầm lòng vui lòng vậy thôi!!
Biết tiến
biết lui
Ai chê daị
vâng dại
Ai khen khôn:
daị thôi!
Khôn dại
Phải đâu do người định đoạt
Biết ở trong lòng thế thôi!
Khôn dại thực ra không quan trọng
Chưa nên bằng nghĩa ở đời!
Không may sinh thời tao loạn
Loạn lương
Loạn giá
Loạn người..
Kẻ đáng xách giày ngất ngưởng
người ngoan chịu kiếp tôi đòi
Trách trời éo le chi nhỉ?
Chẳng qua thử người thế thôi!
Tu bao nhiêu đời hưởng phúc?
Lầm lỡ một giây lưu đày!
Không phiền ái, ố, hỉ, nộ..
Biết người biết mình mới hay!
Có kẻ mắng mình rằng: Kiến..
Nực cười chuyện kiến, chuyện voi..
Kiến voi..
chuyện chưa phân định
Cầm lòng vui lòng vậy thôi!!
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét