- Gặp tử tù Hàn Đức Long sau hơn 1 ngày đoàn tụ với gia đình tại Bắc Giang - gương mặt vẫn thất thần khi được trả tự do sau 11 năm ròng kêu oan.
XEM CLIP:
Ngôi nhà 4 gian đã xuống cấp, tường nhà nhiều chỗ rêu mốc loang lổ. Tài sản không có gì ngoài chiếc xe máy - phương tiện để vợ ông - bà Nguyễn Thị Mai (46 tuổi, ở thôn Yên Lý, xã Phúc Sơn, huyện Tân Yên, Bắc Giang) đi khắp nơi kêu oan cho chồng.
Được trả tự do chiều 20/12 - gương mặt ông Hàn Đức Long vẫn còn nguyên sự mệt mỏi. Kiểm tra sức khỏe có lúc huyết áp tăng lên 200 - dù yếu nhưng ông vẫn cố gắng chia sẻ niềm vui với mọi người ngày đoàn tụ.
Cuộc gọi bất ngờ
Giọng ngắt quãng ông nói trong mừng mừng tủi tủi: "Tôi được cơ quan chức năng đưa về từ tối qua (20/12), mừng không ngủ được, giờ vẫn cứ như trên mây. Tôi rất có niềm tin vào công lý. Điều phải nói lúc này là tôi cảm ơn gia đình và các luật sư đã không quản ngại khó khăn, gian nan đi tìm công lý cho tôi”.
"Được trả tự do tôi vui lắm" - ông Long nói như khóc. Nhưng do bị giam cầm lâu ngày nên sức khỏe giờ rất kém, đi lại khó khăn, đau xương cột sống, các khớp đau... nên gia đình sẽ phải tốn kém điều trị.
"Mà lúc này kinh tế gia đình đã kiệt quệ" - ông Long lo lắng. Vợ tôi và gia đình đã cắm sổ đỏ và mượn nhiều sổ đỏ khác để vay tiền trong hành trình đi tìm công lý cho tôi. Bây giờ gia đình tôi nợ nhiều lắm...
Nói về việc chiều qua nhận quyết định được về nhà ông Long nghẹn lời: “Tôi đang đi tập thể dục thì cán bộ quản giáo gọi tôi về phòng thu dọn đồ. Lúc đó tôi chỉ nghĩ mình chuyển sang phòng giam khác nên cầm theo cả đồ dùng cá nhân. Khi ra ngoài, họ đưa tôi vào một phòng khách lịch sự rồi nói tôi được trả tự do”.
"Lúc đó tôi quá bất ngờ, đứng ngây người ra, không tin nổi. Mắt kém tôi không đọc được, nên đã nhờ anh Cường cán bộ viện kiểm sát tỉnh Bắc Giang đọc hộ. Nghe xong tôi mới tin mình được tự do” - ông Long nhòa nước mắt nhớ lại.
"Lúc đó, tôi chỉ muốn về nhanh với vợ con, gia đình. Họ đã vất vả với tôi 11 năm nay rồi” - ông Long ngậm ngùi.
Niềm vui về trong phút tuyệt vọng nhất
Bà Nguyễn Thị Mai nói, suốt cả đêm qua bà không chợp mắt vì hạnh phúc. Bà vẫn chưa tin việc chồng trở về là sự thật. Thỉnh thoảng, bà lại đưa tay sờ sờ, nắn nắn vai chồng để tin đây không phải là một giấc mơ.
Kể từ ngày ông Long bị bắt, bà Mai một mình làm lụng vất vả vừa nuôi 2 con vừa kiếm tiền đi kêu oan và tiếp tế cho chồng. Có những lúc tưởng như đi vào bế tắc, tuyệt vọng rồi bà lại gắng gượng chạy vạy, vay mượn khắp nơi tiếp tục hành trình kêu oan.
Tối 20/12, sau bữa cơm tối, bà Mai ngồi ru cháu ngủ. Đang ngồi trong nhà, thấy có người gọi cổng bà chạy ra thì ngỡ ngàng đến không tin nổi vào mắt mình khi thấy chồng đang đứng trước mặt.
Trước khi gặp ông Long, bà Mai không được ai thông báo tin tức gì về việc ông được trả tự do. Sau vài phút tĩnh tâm, bà Mai mới nấc nghẹn, khóc ngất vì hạnh phúc!
Vợ chồng ông Long |
“Suốt thời gian dài đằng đẵng, ban ngày đi gửi đơn ban đêm về tôi lại nằm khóc. Cứ quay lưng vào tường, cắn chặt răng để nước mắt rơi vì sợ con nhỏ biết. Đã có lúc tôi suy sụp hoàn toàn vì thấy họ huỷ án rồi lại tuyên án tử hình, huỷ án rồi lại tuyên án.
Tôi nghĩ nhiều đến mức mắc bệnh đau đầu kinh niên, bây giờ ngày nào cũng phải uống thuốc. Nhưng tôi là người ở bên cạnh chồng mình trong ngày xảy ra vụ án, tôi biết ông ấy bị oan nên dù có chết tôi cũng phải tìm cách kêu oan cho ông ấy”, bà Mai kể lại.
Bà Mai còn nhớ: "Trong quá trình chồng tôi bị bắt giam, gia đình tôi gặp rất nhiều khó khăn. Khi đó 2 con tôi mới hơn 15 tuổi. Rồi khi 2 con tôi xây dựng gia đình, không có chồng tôi ở nhà, tôi phải ghép ảnh chồng tôi vào ảnh cưới cho các cháu đỡ tủi thân. Cả gia đình mang tiếng với dân làng vì có chồng, có bố phạm tội tày đình. Nhiều đêm ngôi nhà bị ném đá liên tục".
Nhị Tiến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét