Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 21 tháng 3, 2020

Vài mẩu chuyện có thể bạn chưa bao giờ nghe về nghề bác sĩ


Bệnh nhân chửi: “Mẹ chúng mày, y đức cái đ** gì, chúng mày thấy chết không cứu, mở mồm ra là nhắc tiền, tiền. Tao không có tiền chúng mày để tao chết phải không”, rồi lập tức rút điện thoại…
Câu chuyện trốn viện 1:
Bệnh nhân vào vì cơn tăng huyết áp, được bác sĩ cho thuốc, cho xét nghiệm. Nhưng chẳng có đồng tiền tạm thu viện phí nào. Tối bệnh nhân bảo bạn cùng phòng: ở cái bệnh viện này sướng thật, chả có đồng tiền nào mà “chúng nó” vẫn cho thuốc, mình uống đỡ ngay, lại cho mình nằm giường ngủ đến sáng. Thích quá.
Sáng hôm sau, bệnh nhân biến mất. Bác sĩ long sòng sọc đi tìm địa chỉ, gọi điện tìm theo thông tin trên bệnh án, lại là địa chỉ ma, thế là bác sĩ phải viết báo cáo, đi giải trình, còn chưa biết có phải trả tiền cho bệnh nhân không. Còn bị sếp nhắc nhở.
Câu chuyện trốn viện 2:
Bệnh nhân khác lại vào vì cơn tăng huyết áp, lại không tạm thu viện phí. Bác sĩ rút kinh nghiệm, nhắc nhở ngay từ đầu, bệnh nhân chửi: “Mẹ chúng mày, y đức cái đ** gì, chúng mày thấy chết không cứu, mở mồm ra là nhắc tiền, tiền. Tao không có tiền chúng mày để tao chết phải không” Rồi lập tức rút điện thoại gọi lên đường dây nóng bệnh viện, nói bác sĩ hoạnh họe, hạch sách. Sếp lại gọi điện, bác sĩ lại bị nhắc nhở về văn hóa tiếp xúc, ngành mình là ngành nhạy cảm bla bla bla.
Vài ngày sau, bệnh nhân lại trốn viện. Và bác sĩ lại long sòng sọc đi viết giải trình.
Lại vui.
Câu chuyện trốn viện 3:
Bệnh nhân vào vì suy tim sau nhồi máu cơ tim, nhà có vài mảnh đất, bán sạch đi để chữa bênh, mua thuốc. Già cả, yếu đuối vì bệnh, việc nặng không làm được, sống bằng nghề nhổ những cái đinh ở cốp pha bê tông bằng gỗ mà ở quê người ta làm, một ngày được “những” 20 ngàn đồng. Hai vợ chồng già cả, không con, bảo hiểm chưa đến hạn trả. Vào viện chỉ với 200 ngàn tạm thu viện phí. Bữa ăn hai vợ chồng chỉ có cơm trắng với mắm. Điều trị đến ngày bệnh nhân gần ra viện, bác sĩ cho một túi thuốc, kê đơn cho về uống. Dặn bệnh nhân trốn viện luôn, khi nào có bảo hiểm thì vào chỗ nào ngang tuyến để khám và lấy thuốc. Rồi bác sĩ viết sẵn đơn giải trình, chắc mẩm rằng mình có kinh nghiệm trong chuyện này rồi.
Hôm sau, lại thấy hai vợ chồng lù lù đứng ở cửa phòng thanh toán. Bác sĩ giật mình, hỏi sao không về đi. Bênh nhân bảo: Tôi bị bệnh đi viện nhiều tôi biết, bác sĩ thương tôi, nhưng nếu tôi trốn viện, bác sĩ phải làm sao. Thôi, nhà tôi còn con trâu…
Bác sĩ khóc, mà bệnh nhân cũng khóc.
Theo VŨ THẢO HIỀN

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: