Tôi cũng háo hức chẳng kém mọi người. Tự dưng ngài trưởng làng tuyên bố ầm lên là làng có triển lãm giữa tháng. Sao không đầu tháng hay cuối tháng mà giữa tháng nhỉ? Trong lúc chờ đợi, trí óc tôi như lạc vào mê hồn trận của ông trưởng làng. Mười một giờ rưỡi trưa. Cuộc triển lãm vẫn im lìm. Vẫn chưa có động tĩnh chi về mặt hiện vật. Ngay cái gọi là nhà triển lãm cũng là một thứ mê hồn trận. Người ta đã bí mật dựng lên đâu hồi trong đêm. Sáng ra, nghe có triển lãm của làng, mọi người kéo tới trụ sở làng xem thử, thì đã thấy ở đó những gian lều bằng vải nối nhau trông tựa một thứ trại lính thời chiến. Nhưng sao lại là triển lãm giữa tháng? Tôi lại thấy bứt rứt đầu óc. Ngài trưởng làng đi đi lại lại trước những gian lều vải không biết bao nhiêu bận và cũng chẳng kém bồn chồn như bọn tôi. Mười hai giờ trưa. Ngài trưởng làng còn đang lóng ngóng xem đồng hồ trên tay, thì cửa sau của gian lều thứ nhất bật mở. Tôi thấy từ phía cửa ấy người ta khiêng vào chiếc giỏ cần xé khá lớn. Chẳng lẽ là triển lãm hoa trái mùa xuân? Bấy giờ là giữa tháng giêng. Cây trái ở các khu vườn trong làng vẫn còn nhiều.
Bản tường trình về lịch sử của một đất nước có thể là một văn bản hay văn tự, nhưng cũng có thể là một danh mục đầy đủ về những cái chết của những người đi trước.
Người thuyết minh cho cuộc triển lãm là một cô gái trẻ đẹp. Việc xuất hiện của cô ta cũng là một thứ mê hồn trận. Chiếc giỏ cần xé vừa được đặt xuống giữa nhà, người xem chưa kịp chớp mắt, cô gái thuyết minh đã lù lù đứng trước mọi người. Tôi hơi choáng váng, không phải vì nhìn thấy người ta lôi ra khỏi giỏ cần xé những khúc xương người, mà vì cách định nghĩa hơi khác lạ về bản tường trình lịch sử của cô gái thuyết minh mông vú đầy vẻ quyến rũ. Cho đến lúc người ta đem những khúc xương người bày ra giữa gian nhà triển lãm thành từng loại một, tôi mới lơ mơ hiểu ra một chút về cách định nghĩa về bản tường trình lịch sử trong lời mở đầu cho cuộc triển lãm giữa tháng của người thuyết minh. Tất nhiên không phải cô gái thuyết minh là tác giả của những lời ấy. Lời mở đầu cho cuộc triển lãm cũng là một thứ mê hồn trận.
Đây là xương của những kẻ phản bội. Có nhiều cách chết dành cho bọn họ. Chém. Bắn bằng đạn. Hay treo cổ. Nói chung đó là những cái chết dành cho những kẻ dám đi ngược lại nền văn minh do ngài trưởng xứ đề xướng.
Cô gái thuyết minh cầm mấy khúc xương người giơ cao lên trước người xem. Và nói. Thật là tài tình. Ông bạn đứng cạnh tôi buột kêu lên. Tôi hỏi cái gì tài tình. Ông thử nhìn kỹ đi, cái cách không còn nguyên vẹn của những chiếc sọ người chẳng phải đã nói lên những cách thức chết của bọn họ, có thể là bị bắn bằng súng đạn, có thể là bị một nhát chém ngang đầu, có thể không phải là bắn hoặc chém, mà bị đập bằng một chiếc vồ hay bằng một chiếc búa. Người ta đã phân biệt được từng kiểu chết để xếp thành từng loại trong triển lãm, chẳng phải là quá tài tình còn gì. Ông bạn đứng cạnh tôi nói, và chỉ cho tôi thấy một con giòi rất nhỏ đang bò trên khúc xương người trên tay cô gái thuyết minh. Tự lúc nào thì ngài trưởng làng đã cho đào mộ những kẻ phản bội ở khu thổ mộ của làng nhỉ? Tôi đang thấy bứt rứt trong nghĩ ngợi thì nghe ngài trưởng làng hô to. Hãy tiếp tục công việc đi. Và người ta đã đem phân những khúc xương của những kẻ phản bội thành mười phần để đem đặt ở mười gian phòng của nhà triển lãm. Nhưng sao lại là triển lãm người chết? Tối hôm khai trương cuộc triển lãm người chết, tôi không ngủ được, bởi câu hỏi trên cứ quần đi quần lại trong nghĩ ngợi của tôi. Vừa chợp mắt thì thấy những khúc xương ở khu nhà triển lãm đứng lên, kéo nhau trở lại khu thổ mộ của làng. Hãy trả lại sự thật cho chúng tôi. Tôi lơ mơ nghe thấy tiếng kêu la của bọn họ.
Giã, 16/9/2014
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét