Nhiều ngày nay Saigon lặn ngụp trong triều cường và mưa bão. Sau một đêm thức dậy hoặc giật mình tỉnh giấc nửa đêm, nhiều cư dân bỗng thấy mình đang ở giữa lòng sông hoặc đang sống trên ốc đảo. Người, xe lóp ngóp ngoài đường, nhà cửa đắp chặn kiểu gì nước cũng tràn vào và dâng lên làm lung lay, chuyển dịch mọi thứ. Đỉnh triều vẫn đang vươn tới mức báo động, bão rớt lê thê, mưa đong đầy những dòng sông trên phố- những dòng sông lạ lùng chẳng biết từ đâu tới và đã trôi về đâu…
Dù vậy, có lẽ do tính lạc quan của người Saigon, loáng thoáng từ đâu đó vẫn vọng về những giai điệu Latino nồng nàn, đắm say, khắc khoải. La Isla Bonita. A young girl with eyes like the desert… This is where I long to be… I fell inlove with San Pedro.
Nơi ta thuộc về không phải một Isla Bonita mà là quá khứ của nó, từ thuở hồng hoang mông muội nào đó… Nơi ta thuộc về không phải là Saigon mà là quá khứ hơn 300 năm sâu thẳm. Và phải chăng vì thế mà có những buổi trở về tiền kiếp như hôm nay?! Ta nhớ nhung đau đớn, ta ngơ ngác kiếm tìm… Saigon mà ta đã yêu từ khi mới lọt lòng đã không còn là nó nữa. Những con đường thênh thang nằm ngủ dưới vòm cây, những lâu đài, dinh thự cổ xưa, những nếp nhà yên ả thanh bình, những công viên, quảng trường , quán xá, mùa nắng , mùa mưa, sách vở, âm nhạc, thi ca… những con người hiền hòa, lãng mạn, yêu ghét thật thà, bình dân, lịch lãm… tất cả đã đi đâu? đã tan nát, chìm sâu, đã tro than, cát bụi hết rồi?!
Bây giờ Saigon mang trên thân mình đầy dẫy ung nhọt ngoại lai, chứa đựng cuộc sống hỗn mang tàn bạo, lừa đảo, cướp bóc, giết người như dã thú… Trước một xã hội suy đồi đến tận xương tủy, từng ngày người ta bàng hoàng tự hỏi điều gì đang diễn ra? Nguyên nhân, hệ quả, giải pháp? Không có câu trả lời. Những con đường nghẹt thở lúc nhúc người, xe, như những con sâu khổng lồ bò nhích từng chút một giữa khói bụi và khí thải. Con người ẩn thân trong những áo mũ, khẩu trang, kính râm… như người thuộc một hệ phái mới hay từ một hành tinh xa lạ nào. Trong vỏ bọc đó khó có thể nhận ra thiên thần hay ác quỷ, do vậy phải luôn cảnh giác lẫn nhau trong mọi tình huống dù khi ở ngoài đường hay trong nhà! Một thứ ngục tù cam tâm thụ án vì hồn đất đá cỏ cây, vì nơi chôn nhau cắt rốn, vì nợ duyên ràng buộc, vì cơm ăn áo mặc… Cuộc sống không như lời hứa hẹn với những kỳ vọng không tưởng. Không còn niềm tin, không có niềm tin vào bất cứ điều gì.
-Đừng bao giờ cứu vớt những giấc mộng.
-Vậy thì cứu vớt cái gì bây giờ?
-Hãy cứu vớt niềm tin. Còn những giấc mộng thì tự chúng sẽ hồi sinh. (E.M.R)
Sự thay đổi luôn mang đến những điều mới mẻ và tiến bộ, cái chuyển động luôn mạnh hơn cái bất động, nhưng thay đổi, chuyển động để xa rời căn nguyên, nền tảng của cái đẹp về cuộc sống và nhân cách thì chắc chắn sẽ … sụp xuống hố tử thần!
Kim nằm co trên giường như một cái bào thai ba mươi tuổi với những ý tưởng bi quan không lối thoát, kiểu mà người ta hay gọi là triết lý salon, chính trị phòng khách! Một cơn buồn phiền dai dẳng kỳ lạ cứ đeo đẳng mãi, không cách gì thoát ra. “Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người”, loài người cũng bỏ nhau, ta cũng bỏ thân ta khi chìm sâu trong những nỗi khổ đau buồn bã nhiều khi không lý do, không tên tuổi. Rong ruổi ngoài phố, trốn lánh trong nhà, internet, sách báo, tranh ảnh, âm nhạc, công việc…vẫn không thể bứt rời. Kim đang giống một động vật u mê nào đó hơn là một con người (chắc Kim đã quên, thật ra nhiều khi con người lại chính là động vật u mê nhất!). Chiếc điện thoại mở toang hoang với hai mảnh sim bị tháo rời nằm vô dụng trên bàn, chúng cũng giống như Kim, hình như đang trải qua cái chết của chính mình.
Mở một trang mạng bất kỳ. Sao không để người chết được ngủ yên? Sao cứ đánh thức hàng năm, cứ kể lể, cứ tô hồng, chuốc lục, bôi đen? Dường như sau cái chết sinh học của ông công chúng đã phải chịu đựng thêm nhiều cái chết khác của ông. Những con số thống kê về ông (những cô gái mà ông đã yêu, số ca khúc mà ông đã viết, số tranh mà ông đã vẽ, những lần uống thuốc xổ để trốn lính, say rượu leo cổng vào nhà bạn, lần cưới vợ rồi bỏ chạy trong đêm, mấy trăm bức thư tình ông viết cho một người đã đăng tải công khai…) tất cả những thứ đó hình như đã thêm nhiều lần muốn giết chết người nhạc sĩ ấy trong lòng người hâm mộ! Như sợ chưa đủ còn bồi thêm cái tin ông đạo nhạc của người khác… Ta chấp nhận con người đời thường của ông, ta không thần thánh hóa dù là một thần tượng đã được tôn vinh gần nửa thế kỷ, không chính trị, không đảng phái gì ở đây cả, nhưng sao lòng cứ như ngộ độc, rồi lặng đi, rồi trống vắng, buông tay, trôi dạt về miền nhung tơ quá khứ, thuở “Ướt mi”… Dẫu đã có một con đường mang tên ông, nhưng lối ngõ âm thầm trong ký ức lại đưa về một nơi chốn khác để tìm ông. Nơi đó có những tình khúc mênh mang mà ta đã từng nghe ở đâu đó dọc đời và cứ đi theo ta mãi. Nơi đó có người-tình yêu tất cả mà như không yêu ai cả, để ai cũng được trầm mình trong hạnh phúc trần gian khi nghe những giai điệu trỗi lên từ đất cát, cỏ cây, biển cả… hay rơi xuống từ trời với mưa, nắng và ngàn mây… Cho dù ta 13, 17 hay khi đã đi qua tuổi 50…thì những giai điệu đó cũng là nơi chốn để hồn ta trú ẩn, là niềm an ủi vô biên, là lửa trầm thơm một kiếp người…
Những dây đàn mà ông đã từng chạm, những ly rượu mà ông đã từng uống, những tư tưởng, ngôn từ chỉ mình ông mới có, những đường đi lối về của một người mà trăm năm, thậm chí ngàn năm mới gặp… hãy để mỗi người tự tìm đến, tự gắn kết và thố lộ với tình yêu bền chặt dành cho ông.
Còn ta, tiếc thay, ta đã để nghìn thu trôi qua mà không một lần níu giữ.
Một con tắc kè ẩn mình đâu đó bỗng cất lên những tiếng kêu ngắn ngủi, mỏi mòn. Kim ước gì mình cũng có thể kêu lên, hét lên thật to hay đập nát tan một cái gì đó. Chai rượu bị vứt vào một xó từ mấy tháng nay đang lảo đảo trên nền nhà ngập nước như những cái chai đựng thư thỉnh thoảng vớt được ngoài biển cả. Kim nhoài người lôi nó lên, một chút cồn lúc này chắc cũng tốt! Kim bỗng bật cười nhớ đến tiếng chửi thề của Tuyển khi phát hiện chai rượu giả mà anh đã mất gần hai triệu để mua. Từ âm vực trầm ấm của giọng nói quen thuộc với những lời minh triết thường ngày bỗng bật lên một câu thuộc văn hóa vỉa hè nghe thật lạ tai! Cảm thấy tươi tỉnh ra một chút vì cái cười bất chợt, thì ra một chút cồn cộng với một câu chửi thề cũng có thể cho ra một điệu cười chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau! Nhưng chỉ có vậy thôi, đóng nắp chai rượu lại rồi đâu lại vào đấy, Kim vẫn ngụp lặn trong cơn đau ốm của mình. Nếu là Tuyển thì anh sẽ gọi đó là cơn trầm cảm của những người đàn bà đa đoan, bệnh tự kỷ của gái đẹp, niềm trống vắng của sao Kim hay sự bức bối của ngôn ngữ và nỗi cô đơn trải rộng của trang giấy… Rất nhiều tỷ dụ, chính là tính cách của những “nhà phân tích tin tức truyền thông” như Tuyển!
Những trang kịch bản vẫn đứt quãng, gãy vụn, Kim vẫn đang rơi vào trạng thái của nhân vật chỉ xuất hiện trong phim có vài phút nhưng đã tạo ra số phận đầy bi kịch của nhân vật chính trong kịch bản của mình. Kim chắc chắn mình sẽ hủy diệt nó- nhân vật khốn kiếp ấy- ngay trang sau thôi! Cơn buồn chán vẫn ngập tràn không lối thoát, như nước vẫn đang dâng lên tràn ngập chung quanh. Những mẫu tự rời rạc, lăn tròn, xoay tít trong đầu Kim làm xáo trộn cảm giác, ý tưởng hỗn độn, hình tượng nhạt nhòa. Khoảng trắng chờ đợi mênh mông trên trang giấy điện tử bỗng chói lòa, nhức nhối. Kim nhắm mắt quay cuồng trong điệu luân vũ bất tận của tư tưởng, từng ngày sống cũng rối bời, cuộn chặt khiến Kim nhiều lúc ngộp thở nhưng không biết phải thoát ra bằng cách nào. Thật tệ !!!
Cửa sổ hình chữ nhật của căn hộ trên tầng tám của chung cư đối diện nhà Kim luôn mở, từ đó thỉnh thoảng xuất hiện một ông cụ ăn vận tề chỉnh, cặp kính trắng lấp lánh trên mắt. Kim luôn giật mình mỗi lần nhìn thấy ông, thật kỳ cục, không hiểu sao Kim cứ sợ ông rơi xuống đất! Ông cụ đứng lặng hàng giờ không biết để làm gì, nhiều khi Kim mải chúi mũi vào màn hình laptop đến khi sực nhớ nhìn sang thì ông cụ đã đi mất. Mấy hôm nay nước ngập Kim lười không muốn đi đâu, nhìn mãi lên cửa sổ vẫn không thấy ông cụ. Một cảm giác xốn xang khó tả, giống như một cái gì đó quen thuộc ngay bên cạnh ta bỗng một ngày không còn nữa, không lý do, không một lời giải thích. Ta cứ hoang mang tìm hoài, cứ bồn chồn mong đợi, lâu dần cũng vùi lấp trong bộn bề cuộc sống nhưng rồi một lúc nào đó lại nhớ đến, lại kiếm tìm, mong mỏi.
Nằm dài với tấm chăn mỏng cuốn tròn quanh thân, sao ta chưa hóa thành con sâu trong trang sách của Kafka ?! Hãy trở thành, để trong ta còn có một giấc mơ- giấc mơ với đôi cánh xanh biếc bay lên, không mang theo nỗi buồn độc dược này.
NGUYỄN THỴ
Nơi ta thuộc về không phải một Isla Bonita mà là quá khứ của nó, từ thuở hồng hoang mông muội nào đó… Nơi ta thuộc về không phải là Saigon mà là quá khứ hơn 300 năm sâu thẳm. Và phải chăng vì thế mà có những buổi trở về tiền kiếp như hôm nay?! Ta nhớ nhung đau đớn, ta ngơ ngác kiếm tìm… Saigon mà ta đã yêu từ khi mới lọt lòng đã không còn là nó nữa. Những con đường thênh thang nằm ngủ dưới vòm cây, những lâu đài, dinh thự cổ xưa, những nếp nhà yên ả thanh bình, những công viên, quảng trường , quán xá, mùa nắng , mùa mưa, sách vở, âm nhạc, thi ca… những con người hiền hòa, lãng mạn, yêu ghét thật thà, bình dân, lịch lãm… tất cả đã đi đâu? đã tan nát, chìm sâu, đã tro than, cát bụi hết rồi?!
Bây giờ Saigon mang trên thân mình đầy dẫy ung nhọt ngoại lai, chứa đựng cuộc sống hỗn mang tàn bạo, lừa đảo, cướp bóc, giết người như dã thú… Trước một xã hội suy đồi đến tận xương tủy, từng ngày người ta bàng hoàng tự hỏi điều gì đang diễn ra? Nguyên nhân, hệ quả, giải pháp? Không có câu trả lời. Những con đường nghẹt thở lúc nhúc người, xe, như những con sâu khổng lồ bò nhích từng chút một giữa khói bụi và khí thải. Con người ẩn thân trong những áo mũ, khẩu trang, kính râm… như người thuộc một hệ phái mới hay từ một hành tinh xa lạ nào. Trong vỏ bọc đó khó có thể nhận ra thiên thần hay ác quỷ, do vậy phải luôn cảnh giác lẫn nhau trong mọi tình huống dù khi ở ngoài đường hay trong nhà! Một thứ ngục tù cam tâm thụ án vì hồn đất đá cỏ cây, vì nơi chôn nhau cắt rốn, vì nợ duyên ràng buộc, vì cơm ăn áo mặc… Cuộc sống không như lời hứa hẹn với những kỳ vọng không tưởng. Không còn niềm tin, không có niềm tin vào bất cứ điều gì.
-Đừng bao giờ cứu vớt những giấc mộng.
-Vậy thì cứu vớt cái gì bây giờ?
-Hãy cứu vớt niềm tin. Còn những giấc mộng thì tự chúng sẽ hồi sinh. (E.M.R)
Sự thay đổi luôn mang đến những điều mới mẻ và tiến bộ, cái chuyển động luôn mạnh hơn cái bất động, nhưng thay đổi, chuyển động để xa rời căn nguyên, nền tảng của cái đẹp về cuộc sống và nhân cách thì chắc chắn sẽ … sụp xuống hố tử thần!
Kim nằm co trên giường như một cái bào thai ba mươi tuổi với những ý tưởng bi quan không lối thoát, kiểu mà người ta hay gọi là triết lý salon, chính trị phòng khách! Một cơn buồn phiền dai dẳng kỳ lạ cứ đeo đẳng mãi, không cách gì thoát ra. “Chúa đã bỏ loài người, Phật đã bỏ loài người”, loài người cũng bỏ nhau, ta cũng bỏ thân ta khi chìm sâu trong những nỗi khổ đau buồn bã nhiều khi không lý do, không tên tuổi. Rong ruổi ngoài phố, trốn lánh trong nhà, internet, sách báo, tranh ảnh, âm nhạc, công việc…vẫn không thể bứt rời. Kim đang giống một động vật u mê nào đó hơn là một con người (chắc Kim đã quên, thật ra nhiều khi con người lại chính là động vật u mê nhất!). Chiếc điện thoại mở toang hoang với hai mảnh sim bị tháo rời nằm vô dụng trên bàn, chúng cũng giống như Kim, hình như đang trải qua cái chết của chính mình.
Mở một trang mạng bất kỳ. Sao không để người chết được ngủ yên? Sao cứ đánh thức hàng năm, cứ kể lể, cứ tô hồng, chuốc lục, bôi đen? Dường như sau cái chết sinh học của ông công chúng đã phải chịu đựng thêm nhiều cái chết khác của ông. Những con số thống kê về ông (những cô gái mà ông đã yêu, số ca khúc mà ông đã viết, số tranh mà ông đã vẽ, những lần uống thuốc xổ để trốn lính, say rượu leo cổng vào nhà bạn, lần cưới vợ rồi bỏ chạy trong đêm, mấy trăm bức thư tình ông viết cho một người đã đăng tải công khai…) tất cả những thứ đó hình như đã thêm nhiều lần muốn giết chết người nhạc sĩ ấy trong lòng người hâm mộ! Như sợ chưa đủ còn bồi thêm cái tin ông đạo nhạc của người khác… Ta chấp nhận con người đời thường của ông, ta không thần thánh hóa dù là một thần tượng đã được tôn vinh gần nửa thế kỷ, không chính trị, không đảng phái gì ở đây cả, nhưng sao lòng cứ như ngộ độc, rồi lặng đi, rồi trống vắng, buông tay, trôi dạt về miền nhung tơ quá khứ, thuở “Ướt mi”… Dẫu đã có một con đường mang tên ông, nhưng lối ngõ âm thầm trong ký ức lại đưa về một nơi chốn khác để tìm ông. Nơi đó có những tình khúc mênh mang mà ta đã từng nghe ở đâu đó dọc đời và cứ đi theo ta mãi. Nơi đó có người-tình yêu tất cả mà như không yêu ai cả, để ai cũng được trầm mình trong hạnh phúc trần gian khi nghe những giai điệu trỗi lên từ đất cát, cỏ cây, biển cả… hay rơi xuống từ trời với mưa, nắng và ngàn mây… Cho dù ta 13, 17 hay khi đã đi qua tuổi 50…thì những giai điệu đó cũng là nơi chốn để hồn ta trú ẩn, là niềm an ủi vô biên, là lửa trầm thơm một kiếp người…
Những dây đàn mà ông đã từng chạm, những ly rượu mà ông đã từng uống, những tư tưởng, ngôn từ chỉ mình ông mới có, những đường đi lối về của một người mà trăm năm, thậm chí ngàn năm mới gặp… hãy để mỗi người tự tìm đến, tự gắn kết và thố lộ với tình yêu bền chặt dành cho ông.
Còn ta, tiếc thay, ta đã để nghìn thu trôi qua mà không một lần níu giữ.
Một con tắc kè ẩn mình đâu đó bỗng cất lên những tiếng kêu ngắn ngủi, mỏi mòn. Kim ước gì mình cũng có thể kêu lên, hét lên thật to hay đập nát tan một cái gì đó. Chai rượu bị vứt vào một xó từ mấy tháng nay đang lảo đảo trên nền nhà ngập nước như những cái chai đựng thư thỉnh thoảng vớt được ngoài biển cả. Kim nhoài người lôi nó lên, một chút cồn lúc này chắc cũng tốt! Kim bỗng bật cười nhớ đến tiếng chửi thề của Tuyển khi phát hiện chai rượu giả mà anh đã mất gần hai triệu để mua. Từ âm vực trầm ấm của giọng nói quen thuộc với những lời minh triết thường ngày bỗng bật lên một câu thuộc văn hóa vỉa hè nghe thật lạ tai! Cảm thấy tươi tỉnh ra một chút vì cái cười bất chợt, thì ra một chút cồn cộng với một câu chửi thề cũng có thể cho ra một điệu cười chứ không phải lúc nào cũng đánh nhau! Nhưng chỉ có vậy thôi, đóng nắp chai rượu lại rồi đâu lại vào đấy, Kim vẫn ngụp lặn trong cơn đau ốm của mình. Nếu là Tuyển thì anh sẽ gọi đó là cơn trầm cảm của những người đàn bà đa đoan, bệnh tự kỷ của gái đẹp, niềm trống vắng của sao Kim hay sự bức bối của ngôn ngữ và nỗi cô đơn trải rộng của trang giấy… Rất nhiều tỷ dụ, chính là tính cách của những “nhà phân tích tin tức truyền thông” như Tuyển!
Những trang kịch bản vẫn đứt quãng, gãy vụn, Kim vẫn đang rơi vào trạng thái của nhân vật chỉ xuất hiện trong phim có vài phút nhưng đã tạo ra số phận đầy bi kịch của nhân vật chính trong kịch bản của mình. Kim chắc chắn mình sẽ hủy diệt nó- nhân vật khốn kiếp ấy- ngay trang sau thôi! Cơn buồn chán vẫn ngập tràn không lối thoát, như nước vẫn đang dâng lên tràn ngập chung quanh. Những mẫu tự rời rạc, lăn tròn, xoay tít trong đầu Kim làm xáo trộn cảm giác, ý tưởng hỗn độn, hình tượng nhạt nhòa. Khoảng trắng chờ đợi mênh mông trên trang giấy điện tử bỗng chói lòa, nhức nhối. Kim nhắm mắt quay cuồng trong điệu luân vũ bất tận của tư tưởng, từng ngày sống cũng rối bời, cuộn chặt khiến Kim nhiều lúc ngộp thở nhưng không biết phải thoát ra bằng cách nào. Thật tệ !!!
Cửa sổ hình chữ nhật của căn hộ trên tầng tám của chung cư đối diện nhà Kim luôn mở, từ đó thỉnh thoảng xuất hiện một ông cụ ăn vận tề chỉnh, cặp kính trắng lấp lánh trên mắt. Kim luôn giật mình mỗi lần nhìn thấy ông, thật kỳ cục, không hiểu sao Kim cứ sợ ông rơi xuống đất! Ông cụ đứng lặng hàng giờ không biết để làm gì, nhiều khi Kim mải chúi mũi vào màn hình laptop đến khi sực nhớ nhìn sang thì ông cụ đã đi mất. Mấy hôm nay nước ngập Kim lười không muốn đi đâu, nhìn mãi lên cửa sổ vẫn không thấy ông cụ. Một cảm giác xốn xang khó tả, giống như một cái gì đó quen thuộc ngay bên cạnh ta bỗng một ngày không còn nữa, không lý do, không một lời giải thích. Ta cứ hoang mang tìm hoài, cứ bồn chồn mong đợi, lâu dần cũng vùi lấp trong bộn bề cuộc sống nhưng rồi một lúc nào đó lại nhớ đến, lại kiếm tìm, mong mỏi.
Nằm dài với tấm chăn mỏng cuốn tròn quanh thân, sao ta chưa hóa thành con sâu trong trang sách của Kafka ?! Hãy trở thành, để trong ta còn có một giấc mơ- giấc mơ với đôi cánh xanh biếc bay lên, không mang theo nỗi buồn độc dược này.
NGUYỄN THỴ
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét