Cổ cao bốn ngấn-tranh Rừng
Cô biết mình đã đi lạc.
Quảng trường Place du Tertre viền quanh ngọn đồi Montmartre đúng giữa 12 giờ trưa chợt thưa vắng người. Mới ít phút trước đây thôi, trên con đường lát đá cổ gần 600 năm ngập tràn khách du lịch và quán cà phê lộ thiên, những sạp hàng bán đồ mỹ nghệ, lưu niệm tràn ra hai bên đường, những họa sỹ đường phố vẻ chân dung như múa bút trên khung tranh , cả khối người ngồi quanh người nghệ sỹ già lướt đôi tay trên cây đàn Harp réo rắc bài My way quen thuộc giữa đồi cỏ gió lộng và vài cặp dìu nhau trong tiếng nhạc như thế giới chỉ tồn tại có riêng hai người...
Tất cả đã biến mất.
Chỉ còn quán rượu CON MÈO ĐEN năm sõng sượt vắt qua góc hai con phố và xa xa cối xay gió màu đỏ thẫm của tửu quán cabaret Moulin Rogue nhô lên trên nền trời thu trong văn vắt.
Cô ngập ngừng trước một con hẻm nhỏ, đá xanh lát đường mòn vẹt in hàng trăm dấu chân, khắp lan can bên hiên nhà phủ kín hoa tử đinh hương màu tím, lá vàng đầu thu xào xạc mang hơi lạnh nồng nàn. Đúng là tháng 8 ma mị của Paris.
Con hẻm vắng người lạ kỳ dẫn cô vào một cửa tiệm u tối, ngoài cửa kính màu sắc thế kỹ thứ 18 chỉ treo võn vẹn một biển hiệu xộc xệch và bức tranh chân dung sĩn màu. Cô ghé lại gần nhìn kỹ và choáng váng; chân dung của chính cô, lệch lạc, méo mó nhưng đúng là đường nét Á đông của đôi mắt 1 mí cách xa nhau, sóng mủi thấp, gò má tròn dẹt và đôi môi hơi cong hai bên khóe. Đôi mắt hoảng loạn, hoang mang trong bức tranh nhìn chòng chọc vào cô, như chinh hình ảnh của cô đang phản chiếu từ một tấm gương trung thực. Soi thấu được tâm hồn đầy u ám của cô lúc này.
Hàng chữ trên Bảng hiệu xiên xọ, líu ríu đổ vào nhau, nhưng cô vẫn có thể lẫm nhẫm đọc được :
- Cửa hàng mua bán giấc mơ!
Một chú bé từ đâu nhô đầu ra nhìn cô bằng cặp mắt đen lém lĩnh của dân di-gan :
- Mời quý cô vào bên trong ạ, bảo đãm còn nhiều thứ hay hơn nữa.
Bên trong cửa hàng tối tăm và lộn xộn, mang đặc trưng của tiệm bán đồ cổ hơn là cửa hàng đồ lưu niệm. Từng món đồ vất chỏng chơ trên các quầy kệ xộc xệch bí ẩn dưới lớp bụi dày , vừa cam chịu , vừa ẩn ức.
Cô lơ đãng phóng tia mắt tò mò qua hàng kệ đầu tiên, nơi một chiếc gương đồng treo lắt lẻo bên một tấm thãm cũ mèm hắt lên thứ anh sáng vàng viền kim tuyến mờ ảo. Soi mặt vào chiếc gương đồng xám xịt, một đôi mắt đen dài nhìn lại cô chăm chăm, đôi mắt buồn não nùng và sóng sánh như có sóng, làn da trắng nuột nà. Nhan sắc kiều mỵ này gợi lên hình ảnh nào đó, quen thuộc, như đã gặp ở đâu! Chiếc yếm kha tử đỏ thắm che ngang ngực không giấu nổi sắc xuân rừng rực thu hồn người, chiếc trâm có đính hoa Mẫu đơn rung rinh hắt ra mùi hương ngọt ngào làm tê dại đầu lưởi, vài sợi tóc bay bay sực nức hương trầm gời gợi. Một câu thơ cũ thoáng qua đầu cô:
"Vân tưởng y thường hoa tưởng dung
Xuân phong nhật hạm lộ hoa nùng"
- Nàng đã nhận ra người này rồi có phải không?
Từ góc tối nhất của gian phòng, một giọng nói không trầm, không bỗng, nửa như kim loại, nữa như đất nhão, vọng đến tai cô. Lờ mờ một khuôn mặt không hình dạng hiện ra, khuôn mặt không ngừng biến đổi; đôi mắt dài, hẹp, kín đáo của người Hoa, sóng mủi quặp nhọn sắt mang nhiều nét Do thái, cặp môi mỏng như một đường chỉ trên gò má quàu quạu và tia mắt lạnh lùng nhưng tinh quái của diều hâu rình mồi. Gã chủ tiệm tiến đến thật gần, gã cất giọng, thứ tiếng Việt gần như hoàn hảo, khoan vào nảo cô đều đều, gây ảo giác như cô đang nói chuyện với chính cô:
- Người đàn bà trong gương chính là Dương lệ Hoàn, nàng quý phi được sũng ái nhất của hoàng đế đại Đường. Ta đã giúp nàng đạt được giấc mơ của nàng; chiếm trọn trái tim của Đường minh Hoàng, đổi lại, ta chỉ lấy trái tim của nàng và nàng trở về với ta muôn đời trong chiếc gương đồng này- gã mĩm nụ cười héo hắt.
Cô giật mình, lùi lại một bước, chân đạp lên tấm thãm nhàu nát trong góc phòng.
- Nàng có nhớ chiếc thãm này không? Chiếc thãm bay của Aladin. Nó đã giúp loài người thực hiện được giấc mơ bay điên rồ của mình. Đổi lại giấc mơ tới gần các vì sao là con người ngày càng đi xa khỏi căn nhà của chính mình và người thân chung quanh.
Vuốt ve một miếng da nhăn nheo rúm ró ,cũ kỹ trên tay, gã nheo mắt nhìn cô:
- Ta có cả một nhà văn vĩ đại nhất ở đây. Cuộc đổi chác thành công nhất của ta!
Cô thì thào trong cổ họng:
- Peau de Chagrin, Miếng da lừa của Honore' de Balzac!
- Chính xác! Ta khâm phục trí nhớ của nàng, không phải ai cũng đoán ra được vật nhỏ bé tầm thường này. Nhưng nó đã làm nên một tác phẩm vĩ đại và một văn hào vĩ đai!
- Ông đã lấy đi những gì từ Honore' de Balzac?- Cô thốt lên kinh hoàng.
- Không có gì, một chút thôi, nhỏ bé thôi. Sự hủy hoại tâm hồn và cô đơn! Cô đơn là cái giá quá hời phải trả cho một thiên tài- gã khùng khục cười.
Gã nhìn xoáy sâu vào mắt cô:
- Còn nàng? Ta biết giấc mơ thầm kín của nàng. Ta biết hết. Không có gì thoát khỏi mắt ta.
Cô lặng lẻ nhìn vào tấm gương đồng. Giấc mơ thầm kín của cô?
Trong tấm gương, lờ mờ hiện ra một dòng sông, êm ã, uốn khúc giữa hai bờ xanh ngắt. Dòng sông lờ đờ như đang say ngủ, như không chảy. Sau màn sương mờ của dòng sông, tuổi thơ của anh, tuổi thơ của cô ngây ngất trở về. Từng đường nét trên khuôn mặt rõ dần, những đường nét quen thuộc, thân thiết như đã khắc vào tim. Từng đường nét đều làm đau đến nhói tim.
Lão già vẫn giữ nụ cười láu lĩnh:
- Giấc mơ thầm kín của nàng phải không? Nàng sẵn lòng đổi gì để người này mãi mãi thuộc về nàng, là của riêng nàng? Đừng vội vã nói bất cứ thứ gì nhé! Ta không tham lam đến mức đó đâu!
Cô lắc nhẹ đầu như cố rứt khỏi một ám ảnh. Suy nghĩ của cô, thật lạ lùng, hiện rõ mồn một trên tấm gương xĩn màu:
- Không! Em không muốn chiếm hữu anh hay có được anh cho riêng mình mãi mãi. Dù em sẵn sàng đổi 20 năm tuổi trẻ để được cùng anh già đi. Em muốn già đi cùng với anh, dù em chẳng hề quan tâm đến nếp nhăn trên khuôn mặt anh. Em không hề nhớ anh bao nhiêu tuổi. Tài hoa của anh, những suy nghĩ của anh, những nếp nhăn trong đầu anh mới là điều em quan tâm và tôn thờ. Em sẽ để anh ở lại nơi anh thuộc về. Hãy để trái tim và tình yêu của anh thành gió tự do bay đi lang thang trên dòng sông này. Chỉ có tự do mới chiếm hữu được một thiên tài!
- Tôi không đổi bất cứ thứ gì để chiếm hữu người đàn ông này!- cô thở nhẹ.
Lão già không giấu nổi sự thất vọng, dôi mắt tối sầm lại như một đường chì đen:
- Một ca lạ lùng! Không sao, ta thích những ca khó và lạ lùng. Còn giấc mơ văn chương? Ta biết không có người nào từ chối được giấc mơ văn chương và danh tiếng.
- Tôi phải đổi những gì?
- Đơn giãn hơn chuyện tình yêu. Có người đã đổi lấy danh vọng bằng Lương tâm. Thật ra đã có danh vọng, đôi khi chẳng cần đến lương tâm làm gì! Có người sẵn sàng đánh đổi tư cách, tuổi trẻ để trở thành một nhà văn tên tuổi. Nàng xem, một nhà văn già có tiếng tăm thì không cần tiếc tuổi trẻ. Tuổi trẻ là mau tàn và phù phiếm! Những gì mau tàn là phù phiếm.
- Có người không cần văn chương và cả danh tiếng nhưng cần tiền bạc, dể dàng thôi, ta chỉ cần nhận lại đạo đức và tình yêu, đã có tiền bạc thì tình yêu sẽ tự tìm đến. Tiền bạc mua được tình yêu, điều đó không ai phủ nhận- gã cười lạnh lùng. Hào quang của tiền bạc che mờ đạo đức, không ai quan tâm đến những gì bị che mờ!
- Riêng với nàng, ta chắc rằng nàng khao khát thứ lớn hơn, vô hình hơn. Ta thấu hiểu lắm. Vô hình sẽ đổi bằng vô hình! Khát khao được viết, được thể hiện mình, được công nhận của nàng sẽ được đổi bằng một thứ siêu hình, chính là sự trống rỗng, hoang mang. Sau khi khát khao viết thõa mãn, nàng còn lại trống rỗng và hoang mang. Thấy chưa, thật thú vị, và nhẹ nhàng, chính nàng cũng sẽ không biết nàng mất cái gì!
Cô rùng mình, xiết chặt tấm gương đồng, hiện giờ đang trống rỗng và co rút trong tay cô, như chính tâm hồn của cô sau sự đổi chác này:
- Không , ông sai hoàn toàn. Tôi không chỉ khát khao được viết ra và được công nhận. Viết ra là điều khởi đầu, viết ra điều gì đáng giá để lưu lại mới là mục đích cuối cùng và duy nhất. Điều đó tôi sẽ tự mình đạt được. Không cần cuộc đổi chác nào hết. Và không còn cuộc đổi chác nào nữa hết!
Cô ném mạnh tấm gương rúm ró vào góc nhà. Từng mãnh vỡ nhọn hoắt như mãnh cắt ghim vào người gã chủ tiệm, khuông mặt gã biến dạng, méo mó, xô lệch và vụn vằn ra thành từng mạnh vụn lả tả.
Cơn gió lạnh thổi vào mặt, hất tung món tóc xoăn trước trán làm cô giật mình. Quảng trường lại đông đúc tấp nập, tiếng Hạc cầm vẫn rung lên bài My way quen thuộc, cặp nhân tình vẫn đắm say trong điệu nhảy chầm chậm.
Họa sỹ vẻ chân dung người Việt chấm vài nét cuối cùng lên khuôn mặt cô trên khung tranh:
- Đã hoàn tất rồi cô gái ạ. Cô có đôi mắt thật là mơ mộng.
Cô nhìn vào bức chân dung của chính mình, đôi mắt mơ màng như len sợi khói:
- Vì tôi cất giữ những giấc mơ của mình trong đôi mắt .
- Đó là nơi đẹp nhất để cất giữ những giấc mơ!
Người họa sỹ buông cọ cười hào sãng.
UYÊN LÊ
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét