Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 15 tháng 4, 2013

Thơ mới:

Đêm và những khúc rời bóng tối...
 
những ngày này
tháng 4 làm nhớ
những người anh
thường trở về trong chiếc hộp dài dán kín
bạn bè đứng nhìn
bịn rịn...
 
để Mẹ biết
người ta đã dán chiếc hộp ấy cẩu thả như thế nào
cho thiên đường bay cao
máu trào
lên mắt...
 
 
 
1.
 
tháng 4
đất nước nằm trên một băng ghế dài
ngủ
mớ
đã nhiều thế kỷ...
 
 
2.
 
tháng 4
buổi trưa không có nắng
mọi thứ mù sương...
 
nhân dân
như đàn cừu trên cánh đồng
đầy đường
 
trôi...
 
 
3.
 
tháng 4
đất nước vỡ đôi
giữa hai bầu trời
 
cuộc đi dạo tình cờ
theo những chiếc tăng
về đích...
 
 
4.
 
tháng 4
ngày xưa
buông rèm, váy ngủ màu trắng
đứa trẻ làm bài tập về nhà sau bữa ăn
ánh sáng ngoài đường phố
có thể ồn ào hay im lặng
 
tháng 4
ngày xa
quyển vở màu xanh
vạt áo hở rốn
bé con đu qua hàng rào mỗi khi tan học
 
tháng 4
ngày mưa
cô giáo trong chiếc mũ màu hồng
trở lại lớp học giảng bài từ nhà nghỉ
với cả hai chân
 
tháng 4
ngày nhớ
một gác xép mưa bay
hay hay
chiếc lông mi lẫn trên mái tóc
 
tháng 4
bộ đồ bà ba màu đen
trên móc quần áo
của dây phơi từ tháng ba
 
từ đó tháng 4
chúng ta được giải phóng
củ khoai ấm nóng
chuyến xe than chỏng gọng
khu kinh tế mới ấm lòng
người...
 
và theo đó tháng 4
những xác người không chạy kịp
còn lại trên bãi biển
trên tay còn nhẫn vàng
như nữ trang của gió...
 
những người được vớt lên
sau những lềnh bềnh
where are you from?
xin lỗi, tôi chỉ biết nói tiếng Việt....
 
 
5.
 
tháng 4
những con chim ăn đêm báo động
chúng ta đang trú ẩn
dưới vòm cây...
 
ô những cái cây
với chiếc lá khổng lồ trong cổ tích
kế hoạch 5 năm 10 năm
vi mô vĩ mô
sao khu rừng của chúng ta cứ nắng?
 
không ai nghĩ đến chuyện tự hỏi
tại sao chúng ta lại sinh ra ở đây
quá nhiều rủi ro khi chúng ta đóng của khu rừng này
nhân dân sau cơn bão
 
sẽ có người kiểm tra từng thân cây
thiệt hại, cành bị gãy
mỗi gia đình là một vết nứt theo chiều dọc
bắt đầu từ ngọn
chạy suốt đến gốc cây
một triệu người say
một triệu người buồn...
 
như các uốn cong của thân cây trong gió
còn sót lại một vết nứt gãy của độc lập
tự do
hạnh phúc ọp ẹp
đất nước nằm dài
như người bệnh nằm co bên bờ biển
 
tất cả thân cây phải dồn nén trong sự cưa đốn này
sự nguy hiểm của tiếng cưa máy
nghe như tiếng súng
ngẫu nhiên tất cả chúng ta cùng đồng ý
với tờ giấy chứng tử
 
như anh chàng tiều phu
tưởng rằng mình đã giết được quái vật mù
cứu nàng công chúa...
 
 
6.
 
tháng 4
người còn sống đã kịp trở về
người chết không còn tăng lên vô cớ
 
tao không gọi mày là mày
tất cả chúng ta là anh em
đồng chí...
 
những câu trả lời không mong muốn
niềm vui thở dài
ai cũng phải khao khát
không thì sẽ khát khao...
 
nhưng người ta đã quên người nghèo
dù máu của họ vẫn chảy đến tháng 4
mới vừa được ngợi ca thơm như hoa huệ
họ trở về
tiếp tục làm vô sản
còn được các nhà thơ khen là lãng mạn...
 
còn người ta
trừ việc buôn thuốc phiện
không gì là không làm
 
sự khôn ngoan của những người trở về
khi trả lời thay cho người đã chết...
 
 
7.
 
tháng 4
chúng ta nhắm mắt lại
và cố gắng suy nghĩ về chứng đau nửa đầu
vì tiếng ồn và mùi khói súng ..
 
ở nơi nào đó câu ngạn ngữ
có lẽ là một câu cách ngôn
có thể là một câu châm chích
đồng khởi vùng lên mất tự do...
 
các nhà thơ thu mình vào vỏ
tìm cách hòa nhập
mà không hòa tan
tan hàng
cố gắng...
 
các viện nghiên cứu thơ ca
mọc lên như nấm
các nhà thơ lầm bầm
khi ngôn ngữ cũng làm chiến sĩ
 
giữa da thịt mềm mại của chính mình
ngôn ngữ tha hồ say rượu trong trại giam
uống xong khỏi về nhà
nên không lo bị té ngã
vỡ cả
mũ bảo hiểm
và trái tim
hay thổn thức...
 
 
8.
 
tháng 4
tôi mười tuổi chưa? mười rồi
tôi chạy đi đâu? chạy rồi
tôi có hôi của không? hôi rồi
 
tháng 4
tôi đội viên chưa? đội rồi
tôi lượm rác làm kế hoạch nhỏ chưa? lượm rồi
tôi theo mẹ cha làm rẫy ở đâu? quên rồi
tôi thức đêm đi mít-tinh không? mít rồi
 
tháng 4
tôi ăn bo-bo chưa? ăn rồi
ỉa ra bo-bo chưa? ỉa rồi
tôi lượm thuốc lá hút chưa? lượm rồi
 
tháng 4
tôi làm thơ ca ngợi quê hương giải phóng chưa? làm rồi
tôi vui hát trên đường phố chưa? vui rồi
cậu tôi học tập cải tạo chưa? học rồi
mợ tôi buồn quá bỏ đi đâu không? đi rồi
dượng tôi vượt biên chết chưa? chết rồi
dì tôi buôn chuyến nuôi con bị bắt mất hết vốn chưa? hết rồi
 
tháng 4
tôi vét mương làm thủy lợi chưa? vét rồi
tôi sốt rét chưa? sốt rồi
em trai tôi chết đuối chưa? chết rồi
mẹ tôi ngã quỵ xuống bên xác em chưa? quỵ rồi
 
tháng 4
tôi già đi chưa? già rồi
lục tìm trong ký ức tro than chưa? lục rồi
em cười lấp lánh chưa? lấp rồi
ta sẽ thành những giọt nước mắt
rơi xuống đời nhau chưa? rơi rồi
 
một đời người
theo tháng 4
rồi cũng thế mà thôi...
 
 
9.
 
tháng 4
lựa chọn chúng ta ra thành những thứ:
 
ở rừng ra
ở bắc vô
dân tại chỗ...
 
nó không vui
và hồn nhiên
như giờ ta vẫn đang lựa chọn bạn bè
trên facebook...
 
 
10.
 
tháng 4
nỗi đau không hòa tan
aspirin làm dạ dày mẹ chảy máu
 
những mạch máu mỏng trên bàn tay mẹ...
 
sự im lặng vô tình của bác sĩ
khi không được dùng paracetamol và codein
mọi người không ai được biết
 
tháng 4
như một phương trình
bạn giải không biết bao nhiêu lần
delta âm
vô nghiệm
 
tháng 4
nỗi đau im lìm chuyển động
những đêm mẹ thức trắng
để ngày mai bạn có chén cơm ăn
để cô giáo còn gọi đi lên bảng
tiếp tục giải phương trình...
 
mặt trời phải đi bao nhiêu vòng trước khi mẹ mất
bao nhiêu vòng hoa
chỉ còn con giun đất
làm câu trả lời
 
 
11.
 
tháng 4
một tuyên bố
đơn giản
như bây giờ ta vẫn gói nhiều thứ trong tờ báo cũ...
 
không bao giờ nhìn thấy ghềnh đá
không bao giờ hàn mặc tử
dốc mộng cầm không còn nụ hôn
các nhà thơ thu nhỏ
nhỏ nhỏ nhỏ
như con thỏ
bên dưới một mặt trời và tự hỏi
tất cả mọi thứ đã sai?
 
và màu da vàng chỉ còn là màu của dải tro than
sau khi đất nước này tơi bời
cháy
 
màu da
hay màu nhút nhát
hát trên những cái xác
vô hồn...
che giấu tâm thế cố công tìm kiếm
lối nhỏ đi qua cỏ
trong vũ trụ nghiêm
trang của họ
yếu vẫn phải lần mò
cố tìm đường ra gió...
 
sau bao nhiêu giải tán và hòa tan
để tạo nên một chất rắn ngọt ngào
thiêng liêng thì thầm
màu đỏ
 
bây giờ
họ thả ra
với một chiếc lá diêu bông cho mọi người tìm lại nhịp điệu
khi lòng bàn tay mở ra
và bạn không còn gì trong lòng bàn tay cả...
 
 
12.
 
tháng 4
bạn là anh hùng trong đôi mắt buồn thảm của nhân dân
sau bao lần mậu thân
suýt chết
 
bạn tạo ra dáng đi dịu dàng
hông lắc lư
dù cơ thể bạn hơi cồng kềnh
tăng T54
một chút
 
ai cũng tưởng bạn có đôi môi mềm như nàng
ngày cưới...
 
tất cả những gì bạn nói
và mọi người cùng mỉm cười
như đười ươi
lời hứa như hàm răng của bạn
sứt mẻ theo thời gian
gian nan
cải tạo...
 
ngày mọi người hoạn nạn
mới biết
đó không phải là gương mặt của bạn
nó bất động như vết nứt của viên ngói
một vẻ đẹp bị uốn cong
im lặng. Chỉ ngay lập tức
cầu vồng có thể chui vào
hàng rào
làm ai cũng như đang trên bờ vực
khám phá bí mật
tâm trí của mọi người di chuyển
vì bị hố quá nhanh. Giấc mơ bị mất phanh
trong bụi mờ ảo giác...
 
 
13.
 
tháng 4
khi tăng vào thành phố
bạn vẫn còn chìm trong cơn mơ
co giật
 
một cảm giác thoáng qua
người chỉ huy với danh sách những việc cần làm
khi ông ta đã ra khỏi đường mòn
trên đường về thành phố...
 
và những người bị ra rìa
sau cuộc chơi quá nhiều lần phạm luật
ai cũng muốn quên
luật chơi gian dối
 
nhưng cảm hứng mà người ta mang đến cho bạn
vẫn vang dội
như tiếng đại bác 105 ly
nã vào phía sau nhà bạn
không biết khi nào mới im?
 
bạn đã một lần yêu
nhưng tình yêu bị ăn mòn
bây giờ mọi người chỉ có nhu cầu chết đuối
khi cắm đầu ra khơi
chiếc thuyền mong manh chứa những phận người
nông nổi...
trong khi người ta nói rằng bạn đã được tự do
không còn lo ma quỷ...
 
tháng 4
những người phụ nữ trong tà áo trắng
trưa nắng
cam kết
tự do
khỏi lo
như tết...
ngưỡng cửa của thiên đường
nhiều chuyện như chiếc lưỡi của trẻ con...
 
và cuối cùng
không ai dám viết xuống bất cứ điều gì
cho đến khi
ôsin thắng cuộc...
 
 
14.
 
tháng 4
ai đó viết tên mình lên hộp muối
hộp ruốc khô
như từng viết lên nỗi buồn
đêm tối...
 
như nguyễn đức sơn
đụ mẹ cây bông mày không lao động sao mày trổ bông?
 
tháng 4
mọi người sẽ làm việc chăm chỉ hơn
chỉ khẩu súng là ở không và hay gầm gừ quát nạt:
- thành phố này quá nhiều gã đàn ông hippie
ham chơi và lười biếng...
 
những tòa nhà cao tầng
nước mắt lấp lánh ngày về
mọi người đã ôm nhau
và khóc
 
câu hát đã lãng quên
tiến về sài gòn ta có nhà mặt tiền
những hang động nằm sâu quá khứ
chiếc ô tô chạy trốn khỏi tho?i quen
trong khi chúng ta lo viết tên mình lên hộp muối
lúc đó
nó là ý tưởng tốt nhất chúng ta có thể nghĩ ra
 
mọi thứ thành bất tiện
kể cả tình yêu
và sự quyến rũ
 
nó phá vỡ sự đơn điệu của cuộc sống
họ không cần hít thở nhẹ nhàng khi yêu
họ chỉ muốn đưa vào hay rút ra, một chút
thêm một chút
ấn sâu một chút...
họ muốn tất cả
không có gì hạnh phúc hơn vì kiệt sức
và đó là thế giới phục tùng họ đến sững sờ
 
yêu cũng như chiến tranh
giờ nó được cấp bằng sáng chế và bản quyền
trên nhiều trò chơi của công ty
họ mới vừa thành lập
 
bạn đừng nghĩ rằng mọi thứ đều vô tri vô giác
bao giờ nỗi đau cho tất cả
và tiếng ồn chạy xung quanh một chuyến xe đông lạnh
khi ngoài đường không còn xe ba bánh
xe lam và xe than...
 
ô làm thế nào mà lòng bàn tay bạn phồng lên
không như họ chỉ tay cổ phiếu
bao nhiêu năm qua?
 
không có gì có thể xuyên qua ngôn ngữ của trái tim
nó được nói lên bởi các tĩnh mạch
mà một dàn trống đi kèm
đập muốn vỡ tung lồng ngực
 
với mỗi bước đi chúng ta đang chông chênh trong cuộc sống
nhiều dốc đèo bất chợt
phổi là bộ gõ
và mạch hay nhịp tim là hơi thở
chỉ trừ bộ phận sinh dục
là tiu nghỉu im lặng
buồn thiu...
 
tháng 4
của một sự thật
cho tháng 5 tháng 6
tháng 7 tháng 8
tháng 9 tháng 10...
còn những tháng ngày nào chưa đến nữa
trời ơi...
 
 
15.
 
tháng 4
trọng tài thổi còi kết thúc trận đấu
bỏ bóng đá người
 
bạn cúi đầu khi người ta
cười khúc khích và trao huy chương cho bạn
 
một rừng khán giả cùng cười và chào đón
cuộc diễu hành của lá úa màu nâu
quả bóng tròn lăn trong một túp lều
và bị đá vào một lỗ mới khoét sâu
như hầm mộ trong lòng đất...
 
 
16.
 
tháng 4
lòng bàn tay ê ẩm
các vết phồng sưng đỏ
cơ thể đang tuổi ăn tuổi lớn...
 
sao lúc đó
không nghe về bệnh béo phì
chỉ toàn bệnh ghẻ...
 
mềm mại dịu dàng
tiếng la hét của người chưa chết
đòi được sống
 
những chiếc bè gỗ
trôi đâu mất
ngơ ngác
để lại sự vắng mặt
 
ở đây hay bỏ đi
ai cũng nhớ
những phận người những bè gỗ...
 
có khi vớt lên từ lơ ngơ
mảnh vỡ
where are you from?
xin lỗi, tôi chỉ biết nói tiếng Việt
 
nhớ
mỗi chiều
ở nhà
mắt Mẹ nhìn ra biển
trống không...
 
 
17.
 
tháng 4
đêm tối
gió biển ấm áp vừa kịp đến bờ
như tay mẹ vuốt ve
hơi thở
 
chiếc thuyền đánh cá nhẹ nhàng
trên đường chân trời đang dần mờ tối
đèn pin nhấp nháy từ trên tàu
như một phi hành đoàn
như biển
không bao giờ chết
như chúng ta còn sống
dù có thể tính tình thay đổi
cả sự ham chơi
 
lời hứa của cuộc phiêu lưu
cuộn trong âm thanh của sóng vỗ
 
đừng bỏ tôi
không có lý do chính đáng
một đứa trẻ con chìm khỏi biển
 
tất cả mọi gì bạn muốn
tình yêu lớn nhất của bạn
cả hai
sự sống và cái chết
 
sóng tràn lên cánh tay mẹ
muốn giữ
chúng ta mãi mãi...
 
bóng ai ướt trượt qua bãi cát
không ai có thể quay trở lại
như những người yêu chết đuối...
 
 
18.
 
tháng 4
ngôn ngữ thì thầm
như thằng phản động
phía sau bìa da mỏng
 
những cái tên thành cái gai
dẫm phải ở gót chân
cần nhổ bỏ
 
duyên anh du tử lê
cung tích biền phan nhật nam
bùi giáng phạm công thiện...
 
quyển sách bây giờ tính bằng ký
giấy
và những suy nghĩ tính bằng ẩn
ý
phía sau...
 
văn chương chỉ là trò chơi
biện chứng nằm ngay trên kệ sách
 
tôi nghe bóng ma của ngôn từ
trong giấc ngủ đông này
lặp lại trần dần
một thời sổ bụi
 
một mình lúi húi
không dám để lại dấu vân tay
chủ nghĩa cá nhân bây giờ đáng khinh bỉ
như quá khứ là nếp nhăn trên trán
 
bạn phải gián đoạn
nhưng bạn chỉ gián đoạn
bạn may mắn còn lại
trong chợ trời của biến cố
trong sự hoan nghênh im lặng
của thơ...
 
 
19.
 
tháng 4
bạn méo mó, lẫn lộn
cuộc sống của mình
trong một mớ chân tay lùng nhùng
 
mọi người về nhà
tự moi ra cuộc đời
mình
khai quật
 
nóng
lạnh
vướng
đổ nát
bụi, cát, tro tàn...
 
bối rối cả nụ cười hình thoi
như cái cùi loi
của bạn...
 
 
20.
 
tháng 4
âm thanh của những chiếc trực thăng
như bây giờ rung
túi quần điện thoại
 
tia nắng trưa
như mũi tên
bắn
 
nó không mờ
như vết roi
ngày xưa trốn học...
 
 
21.
 
tháng 4
màu sắc kỳ diệu của ánh nắng
lý tưởng chiếu trên các ngọn cây
như ngôi nhà mới vừa được sơn lại
 
tháng 4
nắng ra sức quyến rũ trong
một giấc mơ lý tưởng
không có gió
 
cuối cùng lý tưởng là một đam mê
với bóng đêm
như một hơi thở duy nhất
ngay cả dưới bóng trăng
là mọi người đang moi móc mọi thứ để kiếm ăn
hăng
và sôi như nổi...
 
 


Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: