Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Năm, 5 tháng 6, 2014

Vì cuộc đấu tranh giữ gìn biển đảo quê hương:

 tinnhiem : CÓ GÌ QUÝ HƠN VÀNG?
Tôi yêu tiếng nước tôi từ khi mới ra đời người ơi ...Mẹ hiền ru những câu xa vời...à à ơi tiếng ru muôn đời....Đó là thứ tình yêu thiêng liêng và mãnh liệt nhất, không của riêng ai mà có ở mọi người con nước Việt.
Suốt chiều dài lịch sử của đất nước, kể cả khi bị thực dân đô hộ, lúc nào bọn bành trướng bá quyền Trung Quốc (TQ) cũng dùng mọi thủ đoạn để tiến chiếm nước Việt và khi chúng xuất quân, dù mạnh và đông hơn gấp bao lần, cả thầy trò đều bị dân quân ta đánh cho tan rã chạy trối chết về cố hương. Tình yêu đó trở nên hiệu nghiệm phi thường!
Ngày nay bọn cầm quyền có mộng bành trướng ấy vẫn đang tồn tại, chúng hô hào đưa TQ đến XHCN tươi đẹp nhất của loài người. Xã hội đó chưa có mô hình cho mọi người nhìn thấy, nhưng Việt Nam cũng là bạn tốt, là đồng chí tốt cùng sánh vai đi với họ trên con đường mơ mộng đó. Tiếc thay lòng dạ của người bạn này dù ở chế độ nào cũng không thay đổi, vẫn luôn muốn chiếm non nước Việt Nam. Bao nhiêu kinh nghiệm và xương máu đã đổ ra, nhưng bài học mất nước học hoài vẫn chưa thuộc hết !
Hoàng Sa (HS) và Trường Sa(TS) chưa bao giờ là của TQ! Những lý lẽ về chủ quyền TQ đưa ra rất mơ hồ, dù cố dùng những sử liệu đến 260 trước công nguyên, tất cả cũng chỉ là những chuyến hải trình nhìn thấy đảo và chẳng rõ đó là đảo nào chứ đừng nói là HS hay TS, cứ như người của họ đi ra biển thấy đảo thì đảo đó là của TQ vậy. Nhưng bản đồ cuối cùng của vương triều nhà Thanh, bản đồ chính thức của nhà nước phong kiến TQ xuất bản từ năm 1904- 1909 được xây dựng tỉ mỉ gần 200 năm đã xác nhận cực nam của TQ cũng đến đảo Hải Nam là cùng, hoàn toàn không có TS và HS!
Đến khi Trung Hoa Dân Quốc (Tưởng Giới Thạch) xuất hiện, một công chức không lấy gì lớn lắm bỗng dưng tưởng tượng ra đường lười bò gồm 11 đoạn nguệch ngoạc, vẽ như chơi bao trùm cả Biển Đông, không đưa được chứng lý và toạ độ gì cả (khoảng 1914-1934), nhưng tư tưởng bành trướng của Tưởng lẫn Mao (hai đối tượng chống đối nhau kịch liệt tại TQ) lại chung nhận thức chốp lấy Biển Đông. Những đường nguệch ngoạc này sau đó được Tưởng giới Thạch đưa vào bản đồ (1946-1949)

Bản đồ người Pháp lập từ 1735 đã khẳng định HS và TS là của VN
Ngày 31/3/1939, phát xít Nhật xác nhập các quần đảo ở Biển Đông vào lãnh thổ Nhật chiếm đóng, ngay sau đó ngày 4/4/1939 Pháp phản ứng bảo lưu quyền cai quản HS và TS. Tháng 3/1945 Nhật đảo chính pháp ở Đông dương họ bắt toàn bộ lính pháp ở hai đảo làm tù binh. Nhưng Nhật chiếm đảo không lâu, đến tháng 8/1945 họ bị bại trận và rút quân khỏi 2 đảo. Những tháng cuối năm 1946, lấy cớ giải giáp quân Nhật, Tưởng cho quân ra chiếm vài đảo của TS và HS, ngay sau đó Pháp đã phản ứng cho hạm đội ra yêu cầu quân Tưởng rút khỏi đảo. Đến tháng 3/1949, Pháp ký hiệp định Hạ Long trao trả độc lập cho vua bảo Đại, vào tháng 4/1949 Hoàng thân Bửu Lộc, đổng lý văn phòng, tuyên bố khẳng định lại chủ quyền của Việt Nam đối với Hoàng Sa. Ngày 1/10/1949 nước CHNDTrung Hoa ra đời, quân Tưởng rút khỏi đảo Phú lâm và quân đội Pháp vẫn hiện diện trên toàn đảo Hoàng Sa

Bản đồ thời nào của TQ cũng xác nhận cực nam chỉ đến đảo Hải Nam mà thôi không có HS và TS
Sau khi thế chiến thứ 2 kết thúc,tại Hội nghị Sans Francisco năm 1951, có 51 quốc gia tham dự để ký kết hoà ước với Nhật, Liên Xô cũ đưa tu chính: Nhật thừa nhận CHNDTrung Hoa có chủ quyền trên đảo HS va TS nhưng nội dung này bị hội nghị bác bỏ với 48 phiếu chống chỉ có 3 phiếu thuận, ngay sau đó ngoại trưởng Trần Văn Hữu của chính phủ Bảo Đại tuyên bố hai quần đảo TS và HS là của Việt Nam, cả hội nghị không ai có phản ứng gì và kết thúc với hoà ước được ký kết trong đó nêu rõ ở điều 2 đoạn 7 nội dung: Nhật từ bỏ mọi quyền danh nghĩa và tham vọng đối với các quần đảo Paracels và Spratly (HS va TS)”

Hãi đồ của VNCH đệ trình Liên Hiệp Quốc
Tình hình tưởng đã yên, nhưng bọn bành trướng đã lợi dụng lúc Pháp thua trận tại Việt Nam phải ký hiệp định Genève năm 1954. Hiệp định này phân chia từ vĩ tuyến 17 trở vào nam thuộc Việt Nam Cộng Hoà bao gồm HS va TS. Tháng 4/1956 ngay lúc Pháp rút khỏi Đông Dương, quân đội quốc gia Việt Nam sau này là VNCH đã tiến hành quản lý phía Tây HS với số quân 40 người. Cũng thời gian này bọn bành trướng đã lén lút đưa quân chiếm phần phía đông của HS gồm đảo Phú Lâm và Linh Côn. Ngày 1/6/1956 ngoại trưởng Vũ Văn Mẫu của VNCH tuyên bố tái khẳng định chủ quyền hai đảo HS và TS là của Việt Nam.

Đến năm 1974, lợi dụng VNCH đang suy yếu dần sau hiệp định Paris, Mỹ đã rút quân khỏi Việt Nam, quân bành trướng lại tấn công đảo Hoàng Sa đang được VNCH giữ yên suốt 20 năm. Các chiến sĩ VNCH đã chiến đấu ngoan cường bảo vệ tổ quốc và bị thiệt hại nặng nể, chính phủ VNCH đã phản ứng quyết liệt yêu cầu LHQ can thiệp, nhưng Mỹ đã không còn hậu thuận nữa, rồi ngày giải phóng cận kề, bọn bành trướng đắc thắng tuyên bố chủ quyền bất chấp đạo lý và chứng cứ.
Khi quốc tế phản ứng thái độ xâm chiếm bất hợp pháp, bọn bành trướng lại đưa ra những chứng lý từ lịch sử vô căn cứ đã nói ở phần đầu và chúng còn đưa thêm những chứng lý mới là có sự đồng thuận khước từ chủ quyền của nhà nước Việt Nam cụ thể là:
Phát biểu ngày 15/6/1956 của ông Ung Văn Khiêm, Thư trưởng Bộ Ngoại giao Việt Nam Dân chủ Cộng hòa (VNDCCH), khi tiếp Đại biện lâm thời nước Cộng hoà Nhân dân Trung Hoa tại Việt Nam, được phía Trung Quốc cho rằng đã thừa nhận HS và TS là "thuộc lãnh thổ Trung Quốc"'.

Thứ hai là Bức Công hàm của Thủ tướng phạm Văn Đồng ngày 14/9/1958 liên quan đến việc Trung Quốc tuyên bố ngày 04/9/1958 nới rộng vùng lãnh hải của họ ra 12 hải lý.

Sự kiện thứ ba là Tuyên bố của Chính phủ VNDCCH ngày 09/05/1965 liên quan tới vùng chiến đấu của quân đội Hoa Kỳ tại Nam Việt Nam.

Cả 3 sự kiện chúng đưa ra lần này cũng đều vô hiệu, vì lẽ hai quần đảo HS và TS thuộc chủ quyền của VNCH được quốc tế công nhận, còn VNDCCH đâu có chủ quyền mà khước từ. Có thể khẳng định VNDCCH không hề có tranh chấp gì về HS và TS nên chỉ là tiếng nói của bên thứ ba không có giá trị thực thi. Còn nghĩ CHXHCNVN với VNDCCH là một rồi nói Việt Nam thiếu nhất quán là nội bộ nói với nhau thôi chứ trên bình diện quốc tế không giá trị. Xét về thực chất thì VNDCCH lúc ấy đang phải nhờ TQ hỗ trợ lực lượng để chống Mỹ thì những phát biều ấy chỉ có giá trị về chính trị, phong trào chứ không có giá trị pháp lý để xử lý vụ việc, ngoại trừ công văn của Thủ tướng Phạm văn Đồng nhưng công văn ấy chỉ công nhận lãnh hải TQ đến 12 hải lý chứ có dòng nào nói về HS và TS là của TQ đâu. TQ lập luận như vậy là khá non yếu và thiếu cơ sở pháp lý, hai sự kiện còn lại chỉ là tuyên bố miệng không có giá trị thi hành, có thể dùng để phê bình nội bộ chứ chẳng có giá trị về chủ quyền.
Lập luận về chủ quyền của bọn bành trướng không đưa ra được lý lẽ thuyết phục, nhưng chúng dùng tiền bạc đãi ngộ quy phục các học giả, trí thức có tên tuổi cứ thổi hoài những luận điệu ngây ngô riết rồi cũng có người nghe theo, trong khi đó những người có quyền hành quản lý nước ta lại quá lơi lỏng, không tập hợp ngay chất xám để đáp trả lại những luận điệu vu vơ ấy, lại tạo đà cho quân bành trướng chiếm lần từ kinh tế, văn hóa, lịch sử… đến cả núi rừng, biên giới, tài nguyên của đất nước bằng chiêu bài phát triển kinh tế, giao lưu hảo hảo. Đến năm 1988, chúng đã tàn sát dã man chiến sĩ của ta và chiếm đảo GacMa, rồi đảo Vành Khăn 1995. Bộ mặt thật của chúng đã bị lộ, tuy vậy vẫn có lúc chúng hát hò đề cao tình nghĩa láng giềng với VN làm chúng ta luôn mất cảnh giác và luôn rơi vào thế bị động hoàn toàn, không có một chiến lược rõ ràng để đối phó

Campuchia đã tỏ thái độ nghiêng hẳn về TQ khi làm chủ tịch ASEAN 2012
Về ngoại giao bọn bành trướng đã bằng nhiều thủ đoạn mua chuộc toàn bạn bè thân thiết của mình, hai nước cận kề tồn tại bằng xương máu chiến sĩ của ta giờ cũng trở mặt theo đuôi TQ. Cả khối Asean lần đầu tiên trong lịch sử không đưa ra được tuyên bố chung vì bọn bành trướng đã mua chuộc và chia rẽ sự đoàn kết !

Những người ở Miền Nam liên tục, nếu hơn 50 tuổi là đã sống qua 3 chế độ: Đệ nhất Cộng Hoà ( Ngô đình Diệm), Đệ nhị Công Hoà (Nguyễn Văn Thiệu) và chế độ dân chủ hiện nay. Hai chế độ trước được gọi là tay sai, bán nước, nhưng chính là hai chế độ tuyên bố chủ quyền hải đảo liên tục và đã chiến đấu bảo vệ hải đảo suốt thời gian tồn tại. Nhân dân lúc ấy luôn làm chủ được tình hình, luôn vùng lên đấu tranh anh dũng hoà cùng với khí thế của cả nước góp phần làm cho nước nhà được thống nhất, hoà bình. Tình yêu đất nước của mọi người dân dưới hai chế độ ấy rất nồng nàn và biểu hiện liên tục bằng những cuộc xuống đường biểu dương sức mạnh và ý chí của mình, có vậy mới đấu tranh chống nổi quân thù. Bây giờ mọi người yêu nước và nhân dân lại bị cản ngăn không được bày tỏ tình yêu, mọi việc để nhà nước lo, nhưng lo không tới làm mất đi nguồn lực ngoại giao nhân dân, nguồn lớn nhất và vô tận... lắm lúc lại bị lợi dụng, làm yếu đi sức mạnh của tình yêu đất nước. Yêu mà bị cản ngăn thì không thể tạo được sóng yêu thương làm thành sức mạnh lớn lao cho dân tộc.
Đến đây mới thấy, đã là người Việt Nam, không góp phần giữ gìn hải đảo, lại tuyên bố phủ nhận đất đai do tổ tiên để lại khi giặc ngoại xâm chiếm cứ là hèn nhát và tấm lòng thiếu trong sáng, dù viện dẫn bất cứ vì lý do gì! Bao nhiêu xương máu chiến sĩ anh hùng đã ngã xuống thậm chí cả những người trẻ tuổi SVHS dù bị tù đày tra tấn dã man còn mạnh dạn nói lên lòng yêu nước của mình huống chi người có trách nhiệm lại nói những lời bất lực! Những người ấy giờ lại can ngăn bày tỏ tình yêu nước làm sao dân an được? Còn nhớ trong hội thảo về Biển Đông vị cán bộ ngoại giao có chức sắc mạnh miệng phê phán những nhà nghiên cứu khoa học trưng nhiều bằng cớ chủ quyền làm khó khăn cho công tác ngoại giao. Những tuyên bố đó nên lùi xa ra việc tham gia bảo vệ tổ quốc!
Giờ không phải là lúc gây chiến tranh, vì chiến tranh là mất mát, là đau thương, là vắt kiệt sức của, sức người trong khi mong muốn toàn dân là hoà bình, yêu thương và phát triển. Gia đình hiện nay rất ít con, nếu chiến tranh xảy ra, sự đau thương sẽ lên đỉnh điểm. Giờ là lúc phải hiểu rõ cuộc tình, phái thấy rõ bóng dáng quân xâm lươc tàn phá tình yêu, phải tập hợp cho đủ sức mạnh của trí thức để làm rõ thêm nhiều chứng cứ và có biện pháp lấy lại những gì đã mất trong hoà bình. Nhưng không được vì tham nhũng mà bỏ quên vận nước, hay ham tiền rước lũ ngoại xâm về giành đất chờ thời đánh sập quê hương bằng mọi thủ đoạn, những hành vi đó phải bị lên án phải bị tình yêu nồng nàn quật ngả để Việt Nam mãi mãi trường tồn.
Yêu đương phải hiểu rõ đoạn trường, tình yêu đó mới bền vững. Hiểu hết phải trái xấu tốt mà vẫn yêu, lúc đó tình yêu mới hiệu nghiệm. Biết hết mọi ngóc ngách để rồi tăng mạnh hơn tình yêu đã có!
Nguồn ảnh: Internet

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: