HẠ VÌA...( tiếp)
Hình như sắp lập hạ. Những ngày này ở lối quê nào đó ve đã kêu ra rả. Phố xá vưỡn còn ve nhưng còi xe át đi cả. Có cố lắng tai thì cũng chỉ nghe rặng sao rì rào dưới chân phở Cồ, phở Thìn mạn Lò Đúc. Nhận biết sự giao mùa cần tâm hồn minh mẫn và tinh tế lắm. Giờ suy thoái đi người ta cảm nhận qua bệnh tật trẻ thơ và tiếng thờ của người già. Khà khà...
Mùa hạ qua mau theo kỳ nghỉ của học trò nhưng chậm chạp trong suy tư phụ huynh mọi nhẽ. Ngày bé, hạ đến là vật vã với chăn thả vịt gà. Nhớn lên rồi cũng học đòi đi chỗ nọ chỗ kia, không phưỡn bụng hong gió biển thì cũng ngỏng buồi đón ban mai quan tái xa xôi. Đấy là khi khỏe, chứ ốm đau chỉ nhõn cái việc há mồm thở rùi uống nước chanh giải nhiệt cũng hết ngày.
Năm nay nghe bảo hạ về muộn nhưng nóng dai. Cái thời tiết quả là khó đoán. Dự báo hẵng còn sai thì bói dựa thời nứt cựa. Chửa chính hạ cơ mà oi nồng lắm. Nồng cả nàn và nồng cả nồn. Khốn khổ. Hố hố...
Thành ra mùa hạ về cứ chắc mẩm vắng em anh sẽ buồn, lối hẹn lối hò còn ai để đưa em đường vắng lối đài. Vưỡn biết anh iêu em cũng trong một mùa phượng đỏ, mà giờ đây ta đã xa rồi. Chợt lòng nghe buồn mênh mang. Là lời bài hát, chứ văn vở cái nhồn.
Tôi không thích mùa hạ. Bởi nắng nóng và oi nồng. Và quan trọng là con vợ già hay đay nghiến cái nết ngủ ngày cũng khỏa thân, ngáy đêm cũng nhộng trần. Thật ra tôi cũng đã rất ý thức khi đắp vào bộ hạ miếng xịp nhỏ nhưng nghĩ đi nghĩ lại thời thấy rất không nên. Nhẽ nào tuyền thân và nhiều bộ phận không quan trọng khác được mát mẻ thì hà cớ chi cái miếng giẻ kia lại rắp tâm hủ hóa với " thằng em". Đấy là chưa kể đến việc đi làm chỉ bận nhõn quần sooc áo thun giày lười không tất, nom chả giống ai. Nó chê bộ dạng đó kém văn minh nhưng khách khứa nhiều người soi lông chân rồi khen đẹp. Và tôi cũng thấy thế. Như ngày xưa thôi, thày thông thày ký đều ăn vận thế cả khi vào hạ. Lãnh tụ như ông cụ cũng đôi khi. Khì khì...
Tôi không thích mùa hạ. Bởi cứ nghe ve kêu là hồn tôi rực lên nhiều thiểu não. Chẳng phải chuyện gì nhớn nhao đâu, mà chỉ là ấm ức chút tình côi đơn lẻ, kiểu mùa hạ đâu rồi anh ở đây, ve sầu kêu nát cả thân gầy ấy. Là cái thứ tình học trò lò cò khăng đáo. Nước non mẹ gì đâu mà cũng trèo me trèo sấu hái phượng đu na tặng thành quả làm quen, nhiều phen còn lận bâu trộm tiền mẹ mua cả khăn mù - xoa tim tím. Hoa trái gái ăn, tiện mù - xoa lau cả mép xong thời toen hoẻn rằng yêu đương chó gì. Đau lắm toan hoạn đi cái con tiều nhưng ngặt nỗi không đái được bằng đít nên câm nín khóc thầm.
Tôi không thích mùa hạ. Bởi những trận đòn roi thủa bé vì tội trốn nhà tắm sông. Chán đi lại trèo nhãn rung bọ xít gắn nhựa đường phên tre chơi trò đua xe cút kít. Rồi trộm ổi hay rình thôn nữ tắm giếng khơi hoặc lả lơi mấy trò hội hè đoàn đội. Bố tôi cấm tiệt những thú vui nhi đồng đó và bắt ở nhà sinh hoạt như trại lính thương binh. Phụ huynh đánh cắp đi của tôi mùa hạ và mang về những vết tấy đỏ ở mông hồng.
Nhưng mùa hạ năm nay, tôi sẽ cố đưa em vìa phố thị đôi ngày. Xa miền quê, giờ đây người sương kẻ gió. Chí cả chót mang nên đéo cần về thăm trường cũ. Dăm đứa tìm vui nơi chiến trường biền biệt chửa về. Vưỡn là nhời bài hát, chứ văn vở cái nhồn. Hết mẹ hồn!
Thôi, tôi ngụ...