Dị mộng
Tôi nằm im nghe bão. Là nghe bão bởi xung quanh chả còn tiếng gì khác ngoài tiếng bão hết. Cả khu khám chữa bệnh tự nguyện của bệnh viện hôm nay yên ắng khác thường, tuyệt chẳng bóng người qua lại trừ người bác sỹ trẻ trực khám cứ đến giờ thì lại xuất hiện với chiếc xe đầy các dụng cụ y tế cùng thuốc men loẹt quẹt bước vào phòng để tiêm và phát thuốc cho bệnh nhân.
Mưa và gió lớn đến từ đêm qua, tiếp tục tăng lên và ồ ạt vào sáng nay, khung cửa sổ nơi tôi nằm đã nhuốm màu xám xẫm. Tôi không thể nhìn thấy bầu trời bởi cả một vòm cây rộng lớn che kín hết không gian nơi khung cửa ấy. Chỉ thấy cảm giác buồn, mênh mông là buồn...
Mấy ngày này trong viện tôi luôn nằm mơ thấy cái chết. Đêm hôm trước tôi mơ thấy mình chết hai lần. Lần đầu tiên là bị xe ô tô cán phải. Cái chết đến nhẹ nhàng không đau đớn như tôi tưởng. Tôi chỉ thấy mình bị hất tung lên, nhẹ bẫng rồi tan trong gió. Khi phiêu du, tôi nghĩ hoá ra cái chết chỉ đơn giản là vậy.
Rồi tôi tiếp tục mơ mình lửng lơ, sau đó dừng trước một ngôi nhà năm gian, phía trước có một giàn thiên lý, ở bên dưới mái hiên và giàn thiên lý ấy tôi thấy những cô dì chú bác là họ hàng của mình đang ngồi xung quanh một chiếc bàn bằng gỗ dài, họ ăn mặc những bộ quần áo kỳ lạ, khăn xếp, áo tứ thân, dây xanh đỏ buộc ngang bụng. Trông thấy tôi, một người đứng dậy kéo tôi vào rồi họ túm chặt tôi lại, dán lên đầu tôi một thứ bùa chú viết lên giấy rồi quấn chặt lại như người ta vấn khăn tang. Hành động này giống hệt như người sửa xe đã làm thế với tôi trước khi tôi xảy ra tai nạn. Và bây giờ bà cô của tôi đang lầm rầm rồi nói lại câu cũng giống hệt như người thợ sửa xe của tôi nói, rằng tôi chỉ còn 6 giờ đồng hồ nữa thôi, chỉ còn sáu giờ nữa là tôi đã hết hạn sống ở dương gian, nghĩa là tôi đã tận số rồi, nếu không buộc bùa này lên đầu tôi sẽ chết. Tôi bảo tôi đã chết rồi còn gì, có người cũng đã dán thứ bùa này lên đầu tôi rồi nhưng tôi vẫn cứ chết đó thôi. Sau đó thì mặc họ túm chặt, tôi cứ vùng vẫy, vùng vẫy giật thứ bùa ngải trên đầu ném đi và nghĩ tới 6 giờ nữa mình sẽ chết rồi bừng tỉnh.
Đêm hôm sau tôi lại nằm mơ tiếp thấy cái chết. Nhưng người chết lần này lại là một người bạn, khi người ta báo với tôi là anh chết rồi, tôi ra khỏi phòng để họ đưa anh vào chuẩn bị khâm niệm. Tôi cứ đứng ở ngoài, bình thản, không sợ hãi cũng chẳng có ý niệm gì về cái chết. Giấc mơ cứ dài lê thê, không đầu không cuối, nhưng trong giấc mơ tôi gặp lại những người bạn cũ, rất lâu rồi không gặp họ, mà họ thì chả có liên quan gì tới người bạn đang nằm kia cả.
Chả hiểu sao, những giấc mơ chết chóc đó, những buổi gặp gỡ chóng vánh đó đều diễn ra ở một ngôi nhà xưa cũ, nó chỉ tồn tại trong trí nhớ của tôi chứ giờ không còn hiện trạng như xưa nữa. Ngôi nhà trong cái chết của tôi thì là nhà của gia đình dì ngày lâu lắm khi dì mới theo chồng về đó ở. Giờ ngôi nhà đó đã dựng thành một căn biệt thự, còn dì thì đã không còn chốn dương gian gần ba năm nay rồi. Ngôi nhà trong cái chết của người bạn thì lại diễn ra ở nhà một người bạn khác từ những năm chúng tôi học cấp I, cây mắc cọoc quả vẫn sai lúc lỉu, bờ giậu bằng những cây gai kết lại, đứng bên này có thể nói chuyện với người ở nhà kế bên... Bố bạn đã mất khi cả bạn cùng ba em vẫn còn nhỏ. Trải qua thời gian khó khăn, khi bạn đi lấy chồng nơi khác, các em đã trưởng thành, mẹ bạn cũng đã bán ngôi nhà đó cho người khác để đến ở cùng người con trai... Cả hai ngôi nhà đã rất lâu tôi không còn ghé tới hay nhớ tới, vậy mà chả hiểu sao trong giấc mơ nó lại hiện lên một cách rõ ràng như vậy, chân thực như vậy, quả là một điều lạ lẫm và ngạc nhiên quá đỗi...
Tôi thường tỉnh dậy sau mỗi giấc mơ như vậy giữa đêm, rất khó ngủ lại tiếp dù không hề có cảm giác sợ hãi. Tôi chỉ băn khoăn là khi trước, gặp những giấc mơ như thế tôi thường rất hoảng sợ. Đầu óc tôi khi đó rất cố gắng để tỉnh táo nói với tôi đó chỉ là giấc mơ thôi mà, chỉ là giấc mơ thôi rồi bảo tôi thức dậy đi, thức dậy rồi sẽ thấy chỉ là mơ thôi. Sau đó thì tôi nặng nhọc mở mắt và sợ hãi trong đêm, mồ hôi đầm đìa và đầu cảm giác nặng trịch. Vậy mà mấy hôm nay, gặp những giấc mơ như thế, tiếng nói của lý trí không lên tiếng đó chỉ là giấc mơ thôi, cho nên tôi nghĩ đó là thật, rất thật. Thậm chí khi tỉnh dậy giữa đêm tôi không nghĩ là mình đang còn sống nữa. Chỉ khác là tôi không thấy sợ hãi gì, bình tĩnh ngồi dậy, nhìn ra cái ô cửa tối om trong đêm vươn ra thứ ánh sáng quỷ dị từ chiếc đèn trong khuôn viên bệnh viện. ..
Tôi kể câu chuyện về giấc mơ đầu cho chị, chị bảo sinh dữ tử lành, mơ ta ra người... Mẹ thường hay nói vậy. Tôi bảo, thế thì cũng không phải điềm lành rồi, nếu giấc mơ gắn với số phận một ai khác hẳn người đó phải là người thân thiết hoặc quen biết tôi, cho nên là ai mà gặp rủi ro thì cũng là điều không hay, tôi buồn và lo lắng lắm... Thêm nữa tại sao cả hai người trong giấc mơ tôi cứ nhắc đi nhắc lại về cái thời hạn 6 tiếng đồng hồ ấy, liệu đó có phải là điềm báo gì không? Tôi cứ hồ nghi rồi mệt rã rời...
Nỗi phiền muộn khiến tôi càng cảm thấy rã rời, vị bác sỹ già lại bổ sung thêm seduxen vào đơn thuốc và tôi lại nén bỏ nó vào thùng rác ngay cạnh bàn uống nước trong phòng. Tôi biết mình không cần tới thuốc để có một giấc ngủ sâu không mộng mị. Bởi rằng thế nào giữa đêm tôi cũng cứ vẫn tỉnh giấc, chờ đợi một điều bấy lâu đã quen mà mong sẽ dần quên... Và, không biết còn bao nhiêu đêm tôi sẽ gặp lại cái chết như thế, phải chăng có một vài điều đang dần bỏ tôi, chui vào trong giấc ngủ trước khi ra đi vĩnh viễn?
Trong cái vô hạn lại mong cái hữu hạn. Trong cái vô thường lại mong được bình thường. Giống như những giấc mơ kia, cái chết tưởng chừng chỉ là một giấc mộng, có đủ đầy cả những ký ức khuất chìm nơi ấy, ra đi trong yên bình...
Tuân theo lẽ tự nhiên tất hẳn sẽ an bình, không còn thấy phiền muộn trước những điều không được như ý muốn. Nhược bằng tâm sẽ bất an. Tâm chưa an thì tình còn động. Đến khi tâm an thì tình cũng đoạn lỗi. Bởi tình cũng là do tâm mà sinh...
"Bão đã tan rồi. Bão tan nhanh như một cơn mộng".
Chưa ai nói, bão tan nhanh như một cơn mộng cả, nhưng chị lại nói với tôi như thế.
Mong tâm chóng bình yên...
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét