Nhân Seagames, truyền thông Thái Lan mấy hôm nay xoay quanh chủ đề: Vì sao người Việt Nam hay so kè với Thái?
Họ bàn tán sôi nổi, trong đó, có một cha làm tiến sĩ ở VN về nói rằng, bản chất của người VN hiếu thắng, không biết mình đang đứng ở đâu nhưng với ai cũng muốn hơn.
Thoạt nghe, mình điên lắm, nhớ cái thuở Sài Gòn là “hòn ngọc Viễn Đông” thì Thái Lan vẫn bị gọi là Xiêm La. Xiêm La là một từ có hàm ý miệt thị, mặc dù năm 1948 nước Xiêm đã đổi tên thành Thailand.
Nhưng bình tĩnh nghĩ lại, thấy thằng cu Đít ngày xưa đi chăn trâu cùng mình, bị mình đá đít, bắt bò trên cỏ cho mình cưỡi, sau này làm chủ tịch tỉnh nó cưỡi lên đầu mình thì thấy thằng Xiêm La có lý.
Về tổng thể, trong kỳ Seagames này, cái gì mình cũng chỉ đứng thứ ba, thứ ba tức là sau 2 hai thằng nữa chứ không chỉ sau Thái Lan, nên chi bóng đá huy chương đồng cũng là đúng sức, không tiếc nuối làm chi.
Nếu đất nước đang vượng khí thì thể thao cũng vượng khí, còn không thì ngược lại..
Và nếu VN ta cứ lấy “hòn ngọc Viễn Đông” làm quá khứ tự hào thì đến một Seagames nào đó, truyền thông Lào sẽ bàn luận: Vì sao Việt Nam lại hay so kè với…Lào?
Nên Thinhbabel tôi chưa bao giờ dám so với thằng Đít. Vì thằng Đít từng biết bò cho Thinhbabel tôi cưỡi, thời điểm đó, thằng Đít biết mình là ai.
Nếu đất nước đang vượng khí thì thể thao cũng vượng khí, còn không thì ngược lại..
Và nếu VN ta cứ lấy “hòn ngọc Viễn Đông” làm quá khứ tự hào thì đến một Seagames nào đó, truyền thông Lào sẽ bàn luận: Vì sao Việt Nam lại hay so kè với…Lào?
Nên Thinhbabel tôi chưa bao giờ dám so với thằng Đít. Vì thằng Đít từng biết bò cho Thinhbabel tôi cưỡi, thời điểm đó, thằng Đít biết mình là ai.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét