Sau hai tuần thăm thú Hà Nội, ấn tượng để lại cho anh bạn người Úc của tôi không phải là phở Bát Đàn, bún chả Hàng Mành, không phải Văn Miếu, Hồ Gươm, mà là chuyện nói tục, chửi bậy ở mọi lúc mọi nơi của người Hà Nội.
Cuối năm ngoái, tôi có anh bạn thân từ hồi học ở bên Úc sang chơi. Trước khi sang, hắn đã lên mạng tìm hiểu, liệt kê các địa điểm nổi tiếng ở Hà Nội rồi nhờ tôi dẫn đi từng nơi một. Hồ Hoàn Kiếm, Chùa Một Cột, Văn Miếu, phố cổ,…cùng các món ăn không thể bỏ qua khi đến Việt Nam như phở, bún chả, bánh tôm Hồ Tây… Tôi cũng dẫn hắn đi khắp các ngõ ngách, uống bia cỏ, trà đá chém gió,… Cố gắng để hắn cảm nhận hết được những nét đặc trưng văn hóa của Hà Nội.
Trước khi hắn trở về nước, tôi hỏi hắn là “mày có hài lòng về chuyến thăm thú Việt Nam này không”. Hắn bảo công nhận Việt Nam nhiều cảnh đẹp, hoang sơ (ngoài Hà Nội hắn còn tự đi Sa Pa và Hạ Long), món ăn phong phú, đậm đà. Hắn ấn tượng nhất là món bún đậu, lần đầu tiên hắn ăn nhưng không hề thấy sợ mùi mắm tôm. Tôi lại hỏi tiếp “thế mày thấy con gái Việt Nam thế nào”. Hắn bảo “Rất xinh và duyên dáng nhưng…”, hắn hơi ngập ngừng một chút rồi bảo “nhưng nói tục kinh quá”.
Lúc này tôi mới há hốc mồm nhớ ra hồi học bên Úc, đã có lần hắn bắt tôi dạy hết các câu nói tục, tiếng lóng của người Việt để “nhỡ mày có chửi tao thì tao còn biết”. Không ngờ hắn vẫn nhớ. Tôi ngượng quá, chả biết nói thế nào đành tìm cách nói lái sang chuyện khác. Đến khi đưa hắn ra sân bay, lúc chào nhau lên máy bay rồi, hắn vẫn bảo “Đ.M ở Việt Nam có phải đã trở thành ngôn ngữ phổ biến rồi không?”. Chắc có lẽ hắn vừa nghe được tiếng chửi của ông taxi ở trước sảnh.
Quả thực, trong tất cả những địa điểm tôi dẫn ông bạn Úc đi tham quan, ở đâu cũng thấy người ta văng tục. Từ sân bay, Bờ Hồ, quán cà phê, quán bún ốc, …Đặc biệt có buổi tối ngồi trà đá ở phố Nhà Thờ, bên cạnh là một nhóm 3 cô gái rất thanh tú nhưng khi trò chuyện thì ôi thôi, văng tục đến đấng nam nhi như tôi cũng phải đỏ mặt. Thế mà các em nói cứ hồn nhiên, bình thản như không, cái kiểu nói trôi chảy, đã quen miệng lắm rồi. Lúc đó tôi cứ nghĩ ông bạn Úc nghe chắc không hiểu gì nên kệ. Một lần khác đang đi qua đường, đèn dừng cho người đi bộ qua, có cô gái đi xe tay ga, mặc váy thướt tha xinh đẹp lắm nhưng vượt đèn đỏ, chút nữa đâm vào ông bạn tôi, đã không xin lỗi, cái miệng xinh đẹp của em còn tương luôn câu “Đ.M thằng Tây” rồi phóng thẳng.
Bản thân tôi hồi trẻ cũng từng một thời văng tục, chửi thề nhưng giờ nghe những thứ đó thấy sởn da gà. Nó như một thói quen, bạn nói hàng ngày thì thấy bình thường, nhưng khi “cai” một thời gian thì thấy ngượng, cậy miệng cũng không muốn nói lại.
Nghe Hà Nội đang lên kế hoạch chống nói tục, mừng quá. Có lẽ lần sau anh bạn Úc của tôi sang sẽ không còn thêm cụm từ “nhưng nói tục kinh quá” khi mô tả về con gái Việt nữa!
Minh Trí
Cuối năm ngoái, tôi có anh bạn thân từ hồi học ở bên Úc sang chơi. Trước khi sang, hắn đã lên mạng tìm hiểu, liệt kê các địa điểm nổi tiếng ở Hà Nội rồi nhờ tôi dẫn đi từng nơi một. Hồ Hoàn Kiếm, Chùa Một Cột, Văn Miếu, phố cổ,…cùng các món ăn không thể bỏ qua khi đến Việt Nam như phở, bún chả, bánh tôm Hồ Tây… Tôi cũng dẫn hắn đi khắp các ngõ ngách, uống bia cỏ, trà đá chém gió,… Cố gắng để hắn cảm nhận hết được những nét đặc trưng văn hóa của Hà Nội.
Trước khi hắn trở về nước, tôi hỏi hắn là “mày có hài lòng về chuyến thăm thú Việt Nam này không”. Hắn bảo công nhận Việt Nam nhiều cảnh đẹp, hoang sơ (ngoài Hà Nội hắn còn tự đi Sa Pa và Hạ Long), món ăn phong phú, đậm đà. Hắn ấn tượng nhất là món bún đậu, lần đầu tiên hắn ăn nhưng không hề thấy sợ mùi mắm tôm. Tôi lại hỏi tiếp “thế mày thấy con gái Việt Nam thế nào”. Hắn bảo “Rất xinh và duyên dáng nhưng…”, hắn hơi ngập ngừng một chút rồi bảo “nhưng nói tục kinh quá”.
Lúc này tôi mới há hốc mồm nhớ ra hồi học bên Úc, đã có lần hắn bắt tôi dạy hết các câu nói tục, tiếng lóng của người Việt để “nhỡ mày có chửi tao thì tao còn biết”. Không ngờ hắn vẫn nhớ. Tôi ngượng quá, chả biết nói thế nào đành tìm cách nói lái sang chuyện khác. Đến khi đưa hắn ra sân bay, lúc chào nhau lên máy bay rồi, hắn vẫn bảo “Đ.M ở Việt Nam có phải đã trở thành ngôn ngữ phổ biến rồi không?”. Chắc có lẽ hắn vừa nghe được tiếng chửi của ông taxi ở trước sảnh.
Quả thực, trong tất cả những địa điểm tôi dẫn ông bạn Úc đi tham quan, ở đâu cũng thấy người ta văng tục. Từ sân bay, Bờ Hồ, quán cà phê, quán bún ốc, …Đặc biệt có buổi tối ngồi trà đá ở phố Nhà Thờ, bên cạnh là một nhóm 3 cô gái rất thanh tú nhưng khi trò chuyện thì ôi thôi, văng tục đến đấng nam nhi như tôi cũng phải đỏ mặt. Thế mà các em nói cứ hồn nhiên, bình thản như không, cái kiểu nói trôi chảy, đã quen miệng lắm rồi. Lúc đó tôi cứ nghĩ ông bạn Úc nghe chắc không hiểu gì nên kệ. Một lần khác đang đi qua đường, đèn dừng cho người đi bộ qua, có cô gái đi xe tay ga, mặc váy thướt tha xinh đẹp lắm nhưng vượt đèn đỏ, chút nữa đâm vào ông bạn tôi, đã không xin lỗi, cái miệng xinh đẹp của em còn tương luôn câu “Đ.M thằng Tây” rồi phóng thẳng.
Bản thân tôi hồi trẻ cũng từng một thời văng tục, chửi thề nhưng giờ nghe những thứ đó thấy sởn da gà. Nó như một thói quen, bạn nói hàng ngày thì thấy bình thường, nhưng khi “cai” một thời gian thì thấy ngượng, cậy miệng cũng không muốn nói lại.
Nghe Hà Nội đang lên kế hoạch chống nói tục, mừng quá. Có lẽ lần sau anh bạn Úc của tôi sang sẽ không còn thêm cụm từ “nhưng nói tục kinh quá” khi mô tả về con gái Việt nữa!
Minh Trí
http://vietnamnet.vn/vn/doi-song/246573/con-gai-ha-noi-rat-xinh-nhung--noi-tuc-qua-.html
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét