GÁI PHỐ HÀNG
Tôi quen chị trong một hôm tụ vạ của "nghiệp đoàn chém gió" đất kinh kỳ. Theo phép xã giao nên cũng hỏi han vài câu cho phải nhẽ. Chị cũng vì lịch sự mà trao tôi danh thiếp. Liếc vội tôi biết chị là doanh nhân. Mỗi thế thôi.
Đi cùng chị là một nam tử đẹp giai như sĩ điều, làm truyền thông mậu dịch. Tôi có hơi thô lỗ mà hỏi chồng à? Chị bảo không, là tình yêu. Tôi cuống quýt phết.
" Nghiệp đoàn chém gió" tụ vạ lần nào cũng ồn ào như có bão. Tôi không thích " chém"mấy nên ngồi riêng một góc tỉ mẩn mút bia và thi thoảng đi vệ sinh cho ra cái phép " thay trời làm mưa". Chị cũng vì lần đầu nên tâm tư lắm, nép bên tình yêu và châm thuốc hút mềnh màng.
Tôi thích những người đàn bà uống được diệu bia và hút được thuốc lá và chúa ghét hạng cóc ổi me xoài. Tôi cứ có cảm nghĩ rằng một đằng sẽ làm được nhiều việc lớn lao và một đằng sẽ chỉ nội trợ và " buôn dưa" xuyên thế kỷ. Đàn bà cũng năm bảy loại, phỏng các anh?
Chúng tôi thân tình hơn sau mỗi ly bia và những cú phập phà thuốc lá. Hỏi ra mới hay chị là gái phố cổ nhưng tôi thích gọi là gái phố hàng hơn bởi Hà Nội cũ nhiều chứ cổ thì có mấy. Thần tình hơn nữa là nam tử mà chị gọi là tình yêu kia lại đồng hương với tôi. Thật là một trang Thanh nhân tuấn kiệt.
Ấy rồi bẵng đi thời gian chẳng giao thiệp gì bởi ở cái đất kinh kỳ chằng chịt những mối quan hệ và nhiều sự bận tâm cùng cơm áo gạo tiền dễ biến con người ta thành những vật vô tình và vị kỷ. Nhưng một hôm giời xui thế nào tôi lại mở truyền hình mậu dịch ra xem đặng thoát những cuộc à ơi diệu bia vô tội vạ. Tôi thấy chị trên tivi trong một chương trình CEO - chìa khóa thành công - hay cái mả mẹ gì đại loại thế. Chị nói về vai trò của người phụ nữ trong quản trị gia đình và doanh nghiệp, đại ý quản mấy trăm con người dễ hơn hẳn việc cai trị đức ông chồng và một cơ số các bà cô. Tôi nghe chẳng thú vị mấy bởi đề tài cũ và người nói - là chị - cũng không có ý mới hoặc là do bọn biên tập cố ý nhồi nhét những thứ giáo khoa sống sit vào trong.
Tôi lục tìm đống danh thiếp. May quá, của chị vẫn còn. Chứ như những thứ chẳng liên quan đến công việc của tôi mấy thì tấm danh thiếp kia đã hân hạnh hạ cánh ở thùng rác hoặc vương vãi những nơi nếu có kể ra thì rất thiện tai. Tôi bấm số và gởi tin nhắn, kiểu vô thưởng vô phạt, rắng là " bắt quả tang lên tivi nhé". Chị nhắn lại " ai đấy?" Tôi khai tên, chị " hehe" rồi im bặt.
Rồi bỗng một ngày tôi nhận được điện thoại của một số không có trong danh bạ. A, thì ra là tình yêu của chị. Anh mời tôi lên nhà tụ bạ dùng cơm với cơn cớ rất chi thanh tao và nức nở, là kỷ niệm 10 năm ngày cưới. Tôi nghĩ mới sơ giao mà đã mời những việc trọng thị thì ắt hẳn mình có tý giá trị rồi hehe. Nhưng vô phúc hôm ấy thằng Gút lại mở tiệc đánh chén hân hoan nơi cổ chân nên tôi đành chối phắt. Ấy thế thôi mà chị réo rắt liên hồi rồi quay sang trách tôi phụ công chị làm những món phố hàng danh giá. Tôi chỉ biết rối rít xin lỗi - cảm ơn và hứa hẹn những ngày sau.
Trước tết ít ngày chị gọi tôi, lại vẫn cái việc tụ bạ cơm nước với lý do là tất niên. Thú thật là những ngày này tôi ngập đầu vào sự nghiệp gắp - rót, định chối từ nhưng khi chị bảo " ông không đến tôi giết" làm cái thằng tôi vốn yếu bóng vía nên dạ vâng lia lịa. Tôi lo lắm bởi mang tiếng ở Hà Nội hơn 20 năm nhưng mỗi lần muốn lên phố cũ thời rất sợ. Là cái nỗi sợ bị lạc đường. Nhớ cái đận năm nao bạn gọi lên Mã Mây ăn cơm hàng phố, loanh quanh hơn hai tiếng đồng hồ mà không tìm ra nơi. Và trong lúc vừa tủi thân vừa bực dọc thì cũng nghĩ ra được mẹo hay, đó là gởi xe ở hồ Hoàn Kiếm rồi thuê xê ôm chở vào. Tự hào lắm khi biết được Hà Thành có phố Mã Mây tuy nhục một tý là phải ngồi vét đĩa hiahia.
Tôi ngoắc thêm 2 con tiểu yêu, dân dạo hồ chuyên nghiệp đi cùng, ấy thế mà cũng mướt mồ hôi mới lần hồi ra nhà chị. Đó là một con phố nhỏ ngay sát mé hông chợ Đồng Xuân. Tôi không ngờ rằng nhà hàng phố lại to và rộng đến thế, những 5 tầng, có cài cả thang máy chạy vo vo. Tầng một to đẹp như phòng khánh tiết, bày biện cơ man những phong vị phố hàng. Có đông người lắm, già trẻ lớn bé và nhiều các thiếu nữ xinh xinh. Trống ngực tôi đập thình thình, chửa ăn gì nhưng cơ bản đã bị bội thực nhan sắc.
Cái vật chất đượm phong vị phố hàng được dọn dẹp đi khi chuông đồng hồ điểm 9 tiếng bing boong ứng với cái thời gian 21 giờ tối thì cũng là lúc món hát văn và xẩm chợ được dọn lên. Đó là một nhóm hát bác học bình dân không hiểu chị bê ở đâu về nhưng tôi đồ rằng là bên hông Đồng Xuân chợ. Họ toàn là những tráng niên tuấn tú, kẻ sáo trúc người nhị hồ tấu lên những bản nghe ai oán lắm, chốc chốc lại điểm thêm tiếng đàn đáy trầm đục nghe càng não nuột và lộn ruột. Giữa cái không gian bảng lảng cuối năm cộng với sự lâng lâng cơm diệu cũng khiến tôi lên cơn mà nhao ra xí chân cầm phách. Mẹ tiên nhân cái tom chát ứ hự ừ hư...
Bọn tôi về trong dáo dác cơn say. Say diệu, say xẩm chợ văn chầu, say tình người và say cả cái xuân thì lún phún.
Rồi lại cũng bẵng đi. Nhưng ra giêng ngày rộng tháng dài chả biết làm gì nên bọn Thanh nhân hò nhau tụ bạ diệu vã. Chúng kết giao rồi kéo bè kéo cánh lập nên cái Thanh nhân bang trên mạng ảo. Chúng không đặt quản trị nhưng lại đặt ra ngôi tiên chỉ. Còn tiên chỉ là gì? Xin thưa, đó là loại hữu danh vô thực như cái chức Bật Mã Ôn trong tuyện ký bên Tàu. Tuyên cáo của chúng đây.
Thay mặt hội nhậu, cụ Năng truyền rằng:
Việc nhậu nhẹt cốt để sướng thân
Làm nam tử trước lo quan hệ
Như bọn giai Thanh ta từ trước
Vốn có nền đẹp mã đã lâu.
Mô tê răng rứa gọi tên
"Củng nhửng tề, choa" đã khác
Tuy công việc mỗi kẻ khác nhau
Song độ nhiệt ai ai cũng rứa.
Vừa rồi
Nhận Cường dê rảnh rỗi à ơi
Mà Kế hói hung hăng tụ tập
Lệnh Hồ Xung hăng hái xách can
Tuân Phọt Phẹt tưng bừng vác bụng
Hội “mả cụ”, hội chém lập nên
Tiệc rượu ngô, đám choa tụ hội.
Buổi ban đầu anh tài như sao buổi sớm
Ngày sơ khai, quần thoa như lá mùa thu
May nhờ nhà báo Nghinh râu ria xồm xoàm, “xách tay” theo bạn gái doanh nhân chịu chơi
Cũng mừng luật sư Tú đầu tóc bóng lôn, ôm eo thêm đại úy biên phòng uống tốt.
Rượu tuôn như suối
Thuốc đốt như nhang
Bao nỗi hàn huyên
Đầy tình cố quận.
Nghị quyết đặt ra, hội phải duy trì
Biên bản ký chung, nhậu sao đều đặn
Cố sao nhặt nhạnh đủ anh tài xứ Thanh
Nhưng cũng thu gom toàn dân choa chém giỏi.
Mỗi tháng đôi lần, cốt phải thật vui
Năm hết, tân niên, sao cho thật đủ.
Cốt sao anh em hội chém
Đều được sinh hoạt thỏa thuê
Chủ trương đã thông
Mọi người cùng hưởng
Xa gần bố cáo
Ai nấy đều hay!
Gần tàn canh thì nhớ ra tình yêu của chị cũng là Thanh nhân. Tôi bốc máy gọi. Tình yêu của chị bảo phải gọi thêm cả chị nữa. Mịa, đôi này là sam chứ đéo phải là người hehe.
Ấy rồi từ đó tha hồ mà quyến luyến. Ngày gặp nhau trên mạng ảo, đêm hủ hóa diệu khuya. Tình thâm bền chặt như két sắt. Tuy mù công nghệ nhưng chị lại đứng ra xin ngôi tiên chỉ của Thanh nhân bang nhưng thực chất chị là tiên chỉ của đời thường. Chẳng có kẻ nào đói ăn thiếu mặc nhưng chị lo cho từng cái nhỏ nhất ở đời, như là bổn phận vậy. Bọn tôi bỗng chốc bé đi như những đứa em dại nhiều mũi dãi trước cái bóng hình lớn lao cả nghĩa bóng lẫn đen của chị.
Hôm khuya khoắt lắm, ngồi ở một nơi chị và tình yêu gặp nhau buổi ban đầu. Nhân lúc tình yêu của chị đi đái, chị tâm sự rằng tuy tình yêu ở giữa phố hàng nhưng hồn cứ bảng lảng nơi xứ Thanh cằn cỗi. Chị muốn tình yêu bớt nỗi nguôi ngoai mà an tâm bên chị. Đấy là lý do chị sâu nặng với bọn Thanh nhân và những mong sự quấn quýt sum vầy. Và nếu có thể - như chị ao ước - sẽ quy hoạch lấy một vài con phố rộng mà ở đó chỉ có Thanh nhân ở với nhau. Và chị hehe tất nhiên lại sẽ là tiên chỉ. Thật là:
Giai Thanh với gái Hà thành
Như ngọc trong đá, như hành trong dưa:))
Cho tôi tạm dừng ở đây. Những nỗi niềm sẽ biên ở phần vỹ thanh các cái. Nếu ai có tò mò về chị thì tôi xin được bật mí, chị là Nguyễn Thị Xuân Hồng - GĐ công ty TNHH đầu tư sản xuất điện tử Hiệp Hưng - http://hiephung.vn/
Chào thân ái và...đi đái:))
Phần nhận xét hiển thị trên trang