Copy từ Minh Triết
Cạnh nhà tôi có a Vinh. A độ 16-17 nhưng chững chạc. Mẹ anh là cấp dưỡng, ba anh là ng Hoa, tôi ko gặp ô bao giờ. Anh vẽ đẹp, thường vẽ Quan Vân Trường và Triệu Tử Long theo tranh Tam quốc. Anh giỏi võ. A là thần tượng của đám trẻ con 10-11 tuổi như bọn tôi. Rảnh là tôi sang nhà anh chơi. Tôi năn nỉ a dạy võ. Anh dứt khoát ko dạy. Một lần tôi đánh nhau v bọn trẻ trong phố, bị bươu đầu và sưng mắt. Tôi ko dám về nhà, lỉnh sang nhà anh. Chắc anh thương hại nên bảo tao dạy mày vài miếng để giữ thân. Ko được đánh người, chỉ để ko bị ng đánh. Thề đi. Anh dạy tôi có 3 bài
1- ko gây sự.
Võ gì mà như cứt. Anh bảo học 1 ngày đi. Cứ nói 1 ngàn lần rồi viết 1 ngàn lần 3 chữ "ko gây sự". Tôi làm theo.
2- ng ta gây sự thì bỏ đi.
Mẹ kiếp, võ này hèn quá. Tuỳ mày, ko học thì thôi. Lại 1 ngàn lần nói và viết "bỏ đi"
3- ko bỏ đi được thì nhìn vào mắt ng ta.
Lại 1 ngàn lần nói và viết "nhìn vào mắt"
Hết 3 bài anh bảo võ chỉ có thế. Tôi chưng hửng. Sau anh cũng hướng dẫn cho 1 số kỹ thuật như ng ta cầm gậy bổ vào đầu thì đỡ thế nào. Chỉ dạy đỡ không dạy đánh.
Sau này lớn lên thấy các chính trị gia, các cường quốc giở trò với nhau cũng ko quá mấy ngón của chú bé 16 tuổi.
1940s về mặt kỹ thuật Đức phát xít đủ khả năng làm bom HẠT NHÂN. Mĩ nháo nhào làm bom và 8/1945 tranh thủ chưa ai có ném ngay 2 quả xuống Nhât, mặc dù về mặt kỹ thuật chiến tranh thì việc đó ko cần thiết khi Đức đã đầu hàng đồng minh hôm 8/5/1945. Cả TG sợ vãi đái. Nga dùng đủ mánh khoé và chỉ 8 năm sau, 1953, đã có bom. Sau này Pháp, Anh, TQ, Ấn, Pakisstan cũng làm được bom. Về kĩ thuật thì Đức, Nhật, Israel, Iran cũng thừa sức làm bom. Số bom HN mà 7 cường quốc hạt nhân tích luỹ đến bg có thể làm nổ tung trái đất vài lần. Vì vậy sau 2 quả Mĩ ném xuống Nhật năm 1945, ko quả bom HN nào được sử dụng. Các cường quốc đàm phán giảm số đầu đạn HN trong kho của mỗi nước để giảm bớt nguy cơ cả TG bị biến thành chó thui trong vài phút. Trừ loại điên như Kim Jong Un hoặc lỗi kỹ thuật, chúng ta chắc chắn rằng ko bao giờ 1 quả bom HN sẽ được sử dụng. Ấn và Pakistan hận thù truyền kiếp. Khi thử thành công quả bom HN đầu tiên cả tỷ ng Ấn vui mừng hớn hở, riêng Bộ trưởng KH Ấn khóc hu hu và nói rằng ng Ấn đã tự mua bom HN treo lên đầu mình! Chỉ tg ngắn sau đó Pakistan cũng có bom HN. Các bạn cứ tưởng tượng trước đây có bà hàng tôm v bà hàng cá thỉnh thoảng cãi nhau, cùng lắm dơ con dao thái thịt lên. Nay mỗi con điên đó ôm một quả bom HẠT NHÂN thứ thiệt ngồi chình ình giữa chợ, gườm gườm nhìn nhau. Cái chợ này 8 tỷ ng, có cả bạn và tôi trong đó, ngay cạnh hàng thuỷ sản, mẹ kiếp. Chắc chắn ko con nào đủ điên để ném bom, nhưng cả chợ nín thở. Mà quả bom đâu có rẻ. Khi Stalin hỏi Kurchatov, làm quả HN hết bi nhiêu? Kurchatov bảo có thế tốn kém như cuộc chiến v Đức vừa qua. Đắt thế đấy.
Thỉnh thoảng đọc báo xem đài thấy khoe VN có tên lửa này máy bay nọ tàu ngầm kia khiến TQ mất ăn mất ngủ. Rồi thì Nga bán S400 cho Tàu, VN lại chóng mặt buồn nôn. Một con lợn đầu toàn bã đậu cũng biết tính riêng tiềm lực vũ khí thì Tàu hơn ta ít cũng 50 lần. Thế mang vũ khí doạ nó làm gì? Tôi không thể hiểu nổi bọn báo đài ngu hay ai chỉ đạo chúng nó nói năng ngu như vậy. Chúng ta ở vào thế ko thể bỏ đi được, chỉ cần Lãnh tụ bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, nhắc lại lời ô Cụ, "chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định ko chịu mất nước, không chịu làm nô lệ" là đủ, chứ khoe mấy cái đồ chơi vớ vẩn chẳng khác mang cái cút kít ra đọ vs Ferrari. VN ko thể chạy đua vũ trang v TQ. Đấy là cách tự sát nhanh nhất. Hãy học bài học 1980s của LX khi bị Mĩ lôi vào cuộc đua lá chắn hạt nhân. Chết ko kịp ngáp. Mĩ ko cần phóng 1 quả tên lửa. LX đã sụp đổ tan tành.
LX có to khoẻ không? Có đấy.
Theo: Beoth
Cạnh nhà tôi có a Vinh. A độ 16-17 nhưng chững chạc. Mẹ anh là cấp dưỡng, ba anh là ng Hoa, tôi ko gặp ô bao giờ. Anh vẽ đẹp, thường vẽ Quan Vân Trường và Triệu Tử Long theo tranh Tam quốc. Anh giỏi võ. A là thần tượng của đám trẻ con 10-11 tuổi như bọn tôi. Rảnh là tôi sang nhà anh chơi. Tôi năn nỉ a dạy võ. Anh dứt khoát ko dạy. Một lần tôi đánh nhau v bọn trẻ trong phố, bị bươu đầu và sưng mắt. Tôi ko dám về nhà, lỉnh sang nhà anh. Chắc anh thương hại nên bảo tao dạy mày vài miếng để giữ thân. Ko được đánh người, chỉ để ko bị ng đánh. Thề đi. Anh dạy tôi có 3 bài
1- ko gây sự.
Võ gì mà như cứt. Anh bảo học 1 ngày đi. Cứ nói 1 ngàn lần rồi viết 1 ngàn lần 3 chữ "ko gây sự". Tôi làm theo.
2- ng ta gây sự thì bỏ đi.
Mẹ kiếp, võ này hèn quá. Tuỳ mày, ko học thì thôi. Lại 1 ngàn lần nói và viết "bỏ đi"
3- ko bỏ đi được thì nhìn vào mắt ng ta.
Lại 1 ngàn lần nói và viết "nhìn vào mắt"
Hết 3 bài anh bảo võ chỉ có thế. Tôi chưng hửng. Sau anh cũng hướng dẫn cho 1 số kỹ thuật như ng ta cầm gậy bổ vào đầu thì đỡ thế nào. Chỉ dạy đỡ không dạy đánh.
Sau này lớn lên thấy các chính trị gia, các cường quốc giở trò với nhau cũng ko quá mấy ngón của chú bé 16 tuổi.
1940s về mặt kỹ thuật Đức phát xít đủ khả năng làm bom HẠT NHÂN. Mĩ nháo nhào làm bom và 8/1945 tranh thủ chưa ai có ném ngay 2 quả xuống Nhât, mặc dù về mặt kỹ thuật chiến tranh thì việc đó ko cần thiết khi Đức đã đầu hàng đồng minh hôm 8/5/1945. Cả TG sợ vãi đái. Nga dùng đủ mánh khoé và chỉ 8 năm sau, 1953, đã có bom. Sau này Pháp, Anh, TQ, Ấn, Pakisstan cũng làm được bom. Về kĩ thuật thì Đức, Nhật, Israel, Iran cũng thừa sức làm bom. Số bom HN mà 7 cường quốc hạt nhân tích luỹ đến bg có thể làm nổ tung trái đất vài lần. Vì vậy sau 2 quả Mĩ ném xuống Nhật năm 1945, ko quả bom HN nào được sử dụng. Các cường quốc đàm phán giảm số đầu đạn HN trong kho của mỗi nước để giảm bớt nguy cơ cả TG bị biến thành chó thui trong vài phút. Trừ loại điên như Kim Jong Un hoặc lỗi kỹ thuật, chúng ta chắc chắn rằng ko bao giờ 1 quả bom HN sẽ được sử dụng. Ấn và Pakistan hận thù truyền kiếp. Khi thử thành công quả bom HN đầu tiên cả tỷ ng Ấn vui mừng hớn hở, riêng Bộ trưởng KH Ấn khóc hu hu và nói rằng ng Ấn đã tự mua bom HN treo lên đầu mình! Chỉ tg ngắn sau đó Pakistan cũng có bom HN. Các bạn cứ tưởng tượng trước đây có bà hàng tôm v bà hàng cá thỉnh thoảng cãi nhau, cùng lắm dơ con dao thái thịt lên. Nay mỗi con điên đó ôm một quả bom HẠT NHÂN thứ thiệt ngồi chình ình giữa chợ, gườm gườm nhìn nhau. Cái chợ này 8 tỷ ng, có cả bạn và tôi trong đó, ngay cạnh hàng thuỷ sản, mẹ kiếp. Chắc chắn ko con nào đủ điên để ném bom, nhưng cả chợ nín thở. Mà quả bom đâu có rẻ. Khi Stalin hỏi Kurchatov, làm quả HN hết bi nhiêu? Kurchatov bảo có thế tốn kém như cuộc chiến v Đức vừa qua. Đắt thế đấy.
Thỉnh thoảng đọc báo xem đài thấy khoe VN có tên lửa này máy bay nọ tàu ngầm kia khiến TQ mất ăn mất ngủ. Rồi thì Nga bán S400 cho Tàu, VN lại chóng mặt buồn nôn. Một con lợn đầu toàn bã đậu cũng biết tính riêng tiềm lực vũ khí thì Tàu hơn ta ít cũng 50 lần. Thế mang vũ khí doạ nó làm gì? Tôi không thể hiểu nổi bọn báo đài ngu hay ai chỉ đạo chúng nó nói năng ngu như vậy. Chúng ta ở vào thế ko thể bỏ đi được, chỉ cần Lãnh tụ bình tĩnh nhìn vào mắt đối phương, nhắc lại lời ô Cụ, "chúng ta thà hy sinh tất cả chứ nhất định ko chịu mất nước, không chịu làm nô lệ" là đủ, chứ khoe mấy cái đồ chơi vớ vẩn chẳng khác mang cái cút kít ra đọ vs Ferrari. VN ko thể chạy đua vũ trang v TQ. Đấy là cách tự sát nhanh nhất. Hãy học bài học 1980s của LX khi bị Mĩ lôi vào cuộc đua lá chắn hạt nhân. Chết ko kịp ngáp. Mĩ ko cần phóng 1 quả tên lửa. LX đã sụp đổ tan tành.
LX có to khoẻ không? Có đấy.
Theo: Beoth
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét