Thấy bác nghị Đương mang diễn biến hoà bình ra doạ việc công nhận quyền im lặng mà hãi quá. Đúng là miệng quan, muốn nói thế nào cũng được.
Nhưng lại quá buồn cười việc một đồng chí tiến sĩ hàng không lý giải về nguồn gốc tiến sĩ của mình. Té ra lâu nay dân ta sính học hàm học vị, cứ xưng ra thế, chả chết thằng bỏ mẹ nào. Rồi có ai đó lỡ mồm gọi mình là ts, thế là mình nghiễm nhiên là tiến sĩ. Lại nhớ một mấy ông nhà báo, hoạ sĩ ở Hà Nội tôi quen hay gọi đùa nhau là giáo sư, có ông cũng gọi tôi là giáo sư, may chả có đứa nào nổi cơn tâm thần tưởng mình là giáo sư.
Cơ quan vợ tôi cũng hay gọi nhau là bác sĩ dù có ông chỉ y sĩ, công nhân, tài xế, gọi cho vui, và cũng chả ai nghĩ mình là bác sĩ thật - lúc ngủ họ có mơ là bác sĩ không thì... Không biết...
Từ mai tớ cũng tự xưng tiến sĩ phát xem sao?
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét