Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Hai, 22 tháng 9, 2014

Bài một người quen chưa gặp bao giờ ( Hồ Nhật Thành )

NHÂN TRUYỆN "GÃ HÀNG XÓM"


   Mấy hôm nay tôi trở nên hiền lành, dịu dàng và ít nói hẳn đi. Không phải tôi…trở chứng gì đâu mà do cổ họng nó đau rát, nói không được. Tôi cũng không háo hức vào blog như mọi hôm vì hai thái dương giật giật như kim đồng hồ chạy pin. Chẳng biết có ai nhắc không mà cái mũi cứ ngứa ngáy rồi hắt hơi liên tục, hắt hơi đến mức thứ nước nhờn nhờn trong mũi chảy ra cả dòng. Khiếp! Giờ thì cổ họng tôi bị tắc hẳn rồi, nhưng viết thì vẫn viết được.
     Thực ra, lâu nay tôi vẫn muốn viết về những người dân lao động tự do ở quanh tôi. Họ, những con người vất vả, cơ cực trong cuộc mưu sinh. Họ, những con người nghèo chữ nghĩa, suy nghĩ có phần nông cạn, cổ hủ, gàn dở nhưng chất phác, thật thà. Họ thật thà đến mức làm người ta khó chịu vì nói ra cả những điều mà người có học nhiều khi nghĩ đến nhưng giấu diếm. Họ, những người dân lao động nhịn ăn, nhịn mặc để dành dụm… tiền. Gạt cái vẻ bề ngoài thô thiển trong cách ăn, cách nói và gạt cái tính toán chắt bóp vì hay lo xa, ta thấy họ cũng thật đáng thương.
   Nuôi ý định vậy thôi, nhưng tôi chưa tìm được tứ cho truyện. Đọc NHÀ KHÔNG CÓ BỐ của lão Tan, tôi chợt hình dung rõ nhân vật của mình. Mất khoảng một tiếng, tôi viết xong bản thảo và đăng ngay lên HƯƠNG NGÀN, chờ ý kiến của mọi người rồi sẽ hoàn thiện sau.
  Hôm nay  thấy anh Hải Thăng có nhận mình là nguyên mẫu trong GÃ HÀNG XÓM. Nguy thật! NT đâu dám viết về anh như vậy?
  Quen anh trên blog, qua các bài viết, tôi biết  anh Hải Thăng trước là lính lái xe trên đường Trường Sơn, sau chuyển ngành làm ở một cơ quan cấp bộ. Đi nhiều, trải nghiệm nhiều, về hưu anh ôm mộng văn chương. Anh vừa cho ra đời tập MEN THƠ, do Nhà xuất bản Hội nhà văn cấp phép, gồm 111 bài. Anh viết đủ thể loại, nhưng tôi vẫn thích những bài lục bát hơn cả.
  Có những bài đọc lên như thấy cả đôi mắt ai lúng liếng làm tác giả chênh chao:
Nghiêng nghiêng nắng, nghiêng nghiêng mưa
Nghiêng nghiêng ánh mắt đong đưa mời chào
Nghiêng nghiêng giữa chốn má đào
Nghiêng nghiêng say tỉnh chìm vào nghiêng nghiêng.
                                        (Nghiêng nghiêng)
 Có những bài như bức tranh thủy mạc đẹp sững sờ:
Đồng Mô trời nước trong xanh
Trăng non in bóng, tròng trành thuyền câu
Mây trời, bóng đảo lồng nhau
Thuyền ai nhẹ lướt vớt câu thơ tình!
                                   (Hồ Đồng Mô)
  Có cảm hứng, ta làm thơ. Và chính việc làm thơ tăng thêm nguồn cảm hứng cho tâm hồn ta bỗng trẻ thêm ra:
Bấy nay tưởng tắt nguồn yêu
Vương vào lục bát lại liêu xiêu tình
Ngắm đời nẩy lộc tươi xanh
Hồn vương vấn gió kết thành câu thơ.
                                         (Thơ với tình)
  Đọc MEN THƠ, ta bắt gặp nhiều bài lục bát xinh xinh như thế. Nhưng có điều, thỉnh thoảng hình như cảm xúc của anh bị chững lại. Nếu nói tâm hồn người làm thơ thường đa tình, thì sự đa tình của anh là đa tình kiểu…con rùa! Con rùa đang chạy thoăn thoắt, cổ ngẩng cao lên hướng về phía trước, bỗng bất ngờ rụt hết cả chân cả cổ lại để nằm im vì …sợ:
  Ai đời đang bềnh bồng trong cảm xúc:
Rượu vào thơ ngẩn ngơ say
Lâng lâng hứng gió, kều mây ngó trời
Em vào thơ, ngẩn ngơ cười
Thôi trăng gió, bỏ đất trời ngắm em.
                                                        (Rượu và em)
  Thế mà anh dội ngay vào xúc cảm đang bừng bừng ấy một gáo nước…đá:
Chán thế sự viết thơ tình
Cưa sừng làm nghé –Vẫn hình bóng trâu
Nghĩ mà đau lại càng đau
Làm thơ tếu táo đùa nhau đỡ buồn.
                               (Chuyển hướng)
  Những bài thơ viết theo thể loại thất ngôn bát cú và thơ tự do cũng có nhiều bài hay về ý tưởng nhưng về luật thơ thất ngôn bát cú có bài chưa chuẩn và sử dụng phép tu từ trong thơ tự do của anh thì chưa đạt đến độ hay. Tôi nghĩ, nếu anh  có cuốn VẦN VÀ TỨ TRONG THƠ của anh Đỗ Đình Tuân thì hay biết mấy! Hai người cùng quê Hải Dương, một ở Chí Linh, một ở Gia Lộc. Hai người đều đã làm được công việc rất đáng trân trọng: đem cảm hứng văn chương đến với những người cao tuổi để họ thực sự được sống khỏe, sống vui, sống có ích. Anh Hải Thăng thành lập tổ thơ cụm 9, anh Đỗ Đình Tuân tham gia  thành lập Xóm tri ân.
  Lại nói đến VẦN VÀ TỨ TRONG THƠ của anh Đỗ Đình Tuân, dù tác giả khiêm tốn tự nhận: “Những bài viết trong cuốn sách này chắc cũng chỉ là sự “bơi lóp ngóp” của riêng tôi trong cái “rừng nho biển thánh” mênh mông ấy. Có thể chỉ là những “cũ mèm”, chưa có gì là tân tiến hiện đại cả. Dù sao cũng là một cách hiểu, một lối tiếp cận của một người yêu thơ muốn chia sẻ cùng bầu bạn. Vì thế vẫn là một tham khảo có ích cho những ai muốn hiểu thơ để bình thơ và làm thơ tốt hơn.” nhưng quả thật, đọc VẦN VÀ TỨ TRONG THƠ  của anh thật thú vị. Anh chuyển tải những kiến thức mang tính bác học, hàn lâm, những khái niệm, những thuật ngữ “khó nhai, khó nuốt, khó tiêu” thật dễ hiểu bằng lối viết dí dỏm, nhẹ nhàng. Anh tối giản những khái niệm trừu tượng bằng cách nói giàu hình ảnh. Anh diễn đạt những vấn đề lí luận văn học khô khan bằng những ngôn từ giản dị nhất có thể. Đọc VẦN VÀ TỨ TRONG THƠ, tôi hình dung một Đỗ Đình Tuân với vốn văn chương rất sâu, rất rộng đang đứng trước bạn bè thân hữu nói chuyện làm thơ bằng vẻ mặt cười cười, mắt nheo lại như vừa trêu bạn vừa nói, thế mà mọi người nghe thật chăm chú, vừa nghe vừa gật gật: Hiểu rồi, hiểu rồi!
   Nghe anh Hải Thăng bảo hiện đang tiếp tục viết để cho ra đời tập truyện ngắn đầu tay. Trong phần nhận xét truyện GÃ HÀNG XÓM, anh bảo: “Tôi đã có ý tưởng viết truyện ngắn lâu rồi, nhưng lực bất tòng tâm. Nay gặp được NT học tập được đôi điều nên hâm lại quyết tâm xưa. Được cô giáo NT truyền thụ theo lối cầm tay chỉ việc nên cũng dễ tiếp thu” Chao ôi, đọc những dòng này mà sướng…đê mê! Nhưng là tự sướng thế thôi, NT viết còn chưa ra hồn, nói gì đến cầm tay chỉ việc cho ai. Mách anh Hải Thăng nhé:
  Người trên blog này mà em luôn coi là sư phụ chính là lão Tan 262 ấy. Em chưa có may mắn được đọc truyện của lão ( lão giấu kĩ rứa), nhưng lão có trình độ lí luận sắc lắm. Lão dùng lí luận ấy  soi vào tác phẩm văn chương tinh như …mắt cú mèo nhìn vào bóng đêm! Những nhận xét của lão thường mang tính định hướng, vừa đủ để người viết không nguội cảm hứng sáng tạo vì chán nản, vừa chỉ ra được cái hạn chế, cái cần khắc phục. Dí dỏm, hài hước bông đùa mà tỉ mỉ, cẩn thận, chân tình. Ừ, nếu lão ở gần, em sẽ xin lão ngồi im cho em…hôn lão một cái! He he…
  Hôm trước tôi có chia sẻ bên blog Lão là có thể thời gian tới, có chuyện ngoài ý muốn đến với em, em sẽ ngừng viết blog.
 Hôm nay tôi viết vội bài này, xin tạm biệt tất cả những người hàng xóm thân yêu  của tôi một thời gian nhé.
                                  Đêm 22/9/2014
                  

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: