Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 22 tháng 11, 2019

Hãy nhớ và "để điều này có thể không bao giờ xảy ra nữa".




Phuong Vo Truc đã đăng trong Cựu chiến binh 88 (CBB 88).

Sắp đến kỷ niệm ngày E88 bước chân sang K làm nghĩa vụ quốc tế để xoá sổ chế độ Pôn Pốt.
Các bạn có thể hồi tưởng lại những kỷ niệm mà mình đã trãi qua.
Bài báo được đăng lần đầu trên trang nhất tờ The Mirror của Anh, ngày 12/9/1979)
-Theo An ninh thủ đô-
"VÙNG ĐẤT CHẾT" CỦA KHMER
Khmer Đỏ tuyên bố 1975 là “Năm Zero” - sự khởi đầu của sự kết thúc thế giới hiện đại. Mục đích là tái tạo một xã hội nông thôn “thuần khiết” tương tự như đế chế Khmer thế kỷ thứ 10?
Ít người biết về Pol Pot, ngoại trừ việc ông ta là một trong nhóm người Campuchia đã học chính trị ở Paris vào cuối những năm 1940.
Ông ta tuyên bố đã là một nhà tu theo Phật giáo và một giáo viên; thực tế, ông ta xuất thân từ một gia đình giàu có và ước mơ của ông ta về một xã hội không phân chia tầng lớp đã kết thúc vì thân phận đó. Mao Trạch Đông là anh hùng của ông ta và ông ta muốn trở thành Mao Trạch Đông của Campuchia: một Pharaoh châu Á.
Thực ra ông ta, có khả năng, là một kẻ tâm thần.
7 giờ 30 sáng 17/ 4/1975, Khmer Đỏ tiến vào thủ đô Phnom Penh. Một giờ sau họ đã ra lệnh giới nghiêm.
Không có ngoại lệ.
Các bệnh viện đã được dọn sạch; các bác sĩ buộc phải ngừng hoạt động vào giữa ca mổ. Những bệnh nhân đang hấp hối bị đẩy ra đường phố trên giường bệnh.
"Tôi đang ở trong lớp học khi họ xông vào”, ông Prak Sarinn, một cựu giáo viên nói, "Họ dí súng vào chúng tôi và bảo tất cả chúng tôi phải đi về nông thôn. Những đứa trẻ bật khóc. Tôi hỏi liệu chúng tôi có thể về nhà để gặp gia đình trước không, họ nói không. Thế nên chúng tôi buộc phải đi, và hầu hết những đứa trẻ đã chết vì kiệt sức hoặc đói. Tôi không bao giờ gặp lại gia đình mình nữa".
Ông Sarinn sống sót bằng vỏ bọc nông dân – tầng lớp duy nhất "được chấp nhận".
Khi quân đội Việt Nam tiến vào giải phóng Phnom Penh vào tháng Giêng năm ngoái, kết thúc bốn năm rưỡi của khủng bố, họ đã tìm thấy một thành phố gần như giống hệt khi nó bị giới nghiêm vào ngày đầu tiên của "Năm Zero".
Đó là một cảnh tượng khó quên, khó quên. Trong sự im lặng, ẩm ướt và thiếu dưỡng khí, nó giống như một thành phố không người, chỉ có các tòa nhà.
Nhà, căn hộ, văn phòng, trường đại học, trường học, khách sạn bị bỏ hoang và mở cửa, khi hơn hai triệu người bị đưa ra đầu mũi súng, hầu hết trong số họ đã chết.
Một tấm bằng tốt nghiệp y khoa nằm trên một con đường; một chiếc xe ba bánh bị nghiền nát trong máng thoát nước; đèn giao thông bị kẹt trong màu đỏ. Ngoại trừ ở trung tâm, không nơi nào có điện.
Không có nước máy và nước uống; các hồ chứa vẫn bị ô nhiễm với những xác người.
Tại ga đường sắt, xe lửa đứng chơ vơ trên các đường ray. Đằng sau một ngôi chùa là một đống điện thoại bị đốt cháy.
Từ “Năm Zero”, không có điện thoại, không bưu điện, không có liên lạc dưới bất kỳ hình thức nào; và không có tiền.
Cơn gió mùa buổi chiều ập đến và máng xối đột nhiên tràn ngập giấy. Nhưng nó không phải là giấy, đó là tiền. Tiền rải đầy trên các đường phố, hầu hết đều có số serries mới. Trên một góc tiền có ghi: Ngân hàng Nhà nước Campuchia.
Có những quyển séc vẫn còn trên quầy, ghi tháng 4 năm 1975 - năm Zero. Một cặp kính vỡ nằm trên sổ cái đang để mở.
Tiền ở khắp mọi nơi: sàn nhà trơn trượt với tiền xu và hộp ghi chú mới được xếp chồng lên nhau khi chúng được nhận từ nhà cung cấp ở London cách đây bốn năm rưỡi.
Thành phố như trong một giấc mơ.
Một nhà thờ Gothic tráng lệ được người Pháp xây dựng trong thế kỷ XIX đã không còn. Khmer Đỏ không chỉ phá hủy nó; chúng tháo dỡ đá từng viên đá, như thể nó chưa bao giờ tồn tại.
Từ năm Zero, mọi tôn giáo đều được tuyên bố là "bất lợi" cho đất nước mà đời sống chủ yếu xoay quanh giáo lý của Đức Phật trong nhiều thế kỷ.
Ký ức sinh động nhất của tôi về Campuchia trong lần cuối tôi đến đây là một vùng đất đầy các nhà sư áo vàng. Giờ thì không còn một ai; bất cứ ai bị trông thấy đang cầu nguyện đều bị giết.
Qua một nhà thờ, tôi nhìn thấy một người đàn ông và một cậu bé, bước đi với vẻ sợ hãi mà tất cả những người sống sót ở đất nước này đều có. Cậu bé mười lăm tuổi trông như mới chín tuổi, và cậu ấy đang đói. Cha cậu bé bị mù và rất nhiều sẹo trên cơ thể do bệnh đậu mùa.
Ông ấy là thợ mộc và tên là Khim Kon. "Thằng bé này," ông nói, vỗ nhẹ vai con trai mình, "là người thân duy nhất của tôi còn lại. Vì chúng tôi đến từ thành phố, chúng tôi bị phân loại 'người mới', và phải làm việc từ 3 giờ sáng đến 11 giờ đêm, cả trẻ con. “Vợ tôi và ba đứa con trai khác đều đã chết”.
Sổ tay của tôi chứa đầy những câu chuyện kinh khủng tương tự, mà đến trực tiếp từ những người đơn giản không có lý do để nói dối. Tôi vẫn chưa tìm được một gia đình nào còn nguyên vẹn.
Tình trạng giết người man rợ của Khmer Đỏ không phải lúc nào cũng ngẫu nhiên. Nó được tổ chức chặt chẽ, với mục đích chính là giảm dân số xuống còn ít hơn 2 triệu: đến một thế hệ mới không bị ràng buộc với cuộc sống cũ.
“Nếu muốn sống", các cán bộ Khmer Đỏ nói với người dân thị trấn, "các người phải sống trong im lặng. Không nghe thấy gì, không biết gì, không hiểu gì cả”.
Các quy tắc đã rõ ràng. Mọi người sống trong các trang trại tập thể, các khu nhà lợp mái không có tường để có thể được giám sát mọi lúc. Họ được cho ăn theo năng suất công việc, và điều này thường có nghĩa là một mẩu gạo với kích thước của một chiếc thìa Nescafe nhỏ hai lần một tuần.
“Không có tình bạn giữa người với người”, một phụ nữ 25 tuổi tên là Sophak, người đã trở thành thông dịch viên của tôi suýt bị ném vào giếng vào ngày quân đội Việt Nam giải phóng trại của cô kể lại, "Một học sinh đã cố hóa trang thành một nông dân, đã bị đưa đi và đánh đến chết chỉ vì cậu ấy mỉm cười với tôi trong khi chúng tôi xát gạo. Chúng tôi thậm chí chưa bao giờ nói chuyện...".
Chỉ có "người giám sát" các trại mới có thể cho phép hôn nhân và vợ chồng chỉ được phép gặp nhau mỗi tháng một lần.
Bất cứ ai ngủ gật khi dự các lớp giáo dục "tư tưởng" nửa đêm sẽ bị cắt khẩu phần của tuần, hoặc bị giết.
Ngay cả bản thân từ “ngủ” cũng bị cấm; từ Năm Zero chỉ có "nghỉ ngơi".
Nhiều cánh đồng và rừng đã bị phá hủy vì lý do "chiến lược". Các nhà lãnh đạo Khmer Đỏ bị ám ảnh bởi viễn cảnh của một “cuộc xâm lược” của nước láng giềng, nên liên tục kéo dài cuộc tấn công vào các làng ở biên giới Việt Nam.
Trong một thung lũng gần các ngôi đền cổ Angkor Wat ở phía tây Campuchia, một trong những kỳ quan của thế giới, có một dải ruy băng bằng cỏ mọc cao tạo đường cho các chiến hào đã được khai quật gần đây.
Chúng được nhồi đầy những bộ xương, với những vết thương khủng khiếp trên đầu: búa đinh là dụng cụ phổ biến nhất gây ra cái chết.
Cho đến nay, hài cốt của 9.000 người đã được tìm thấy ở đây.
Trong ba tuần qua, Eric Piper và tôi đã đến nhiều điểm như thế này và đôi khi chúng tôi liên tưởng đến năm 1945, khi chúng tôi tới trại tập trung Belsen và Auschwitz.
Một trong số đó là nhà tù Tuol Sleng, nơi từng là trường học. Giống như Auschwitz, nó được bao quanh bởi một hàng rào dây thép gai đôi.
Giống như nạn nhân của Auschwitz, nhiều tù nhân được đưa tới đây bằng tàu hỏa và ít khi sống sót.
Nó được điều hành bởi một cơ quan gọi là "S21", được chia thành một "đơn vị thẩm vấn" và một "đơn vị tra tấn và thảm sát".
Trong các phòng học cũ, nơi mọi người bị cắt nhỏ trên giường sắt, máu và búi tóc của họ nằm trên sàn nhà. Rất nhiều.
Từ tháng 12/1975 đến tháng 6/1977, khoảng 12.000 người chết từ từ ở đây. Những kẻ giết người chụp ảnh nạn nhân trước và sau khi họ bị giết.
Chúng ghi lại tên, tuổi của họ, chiều cao và cân nặng. Và, giống như ở Auschwitz, có một căn phòng chất đầy quần áo và giày của các nạn nhân, nhiều người trong số đó là trẻ em, tới tận trần nhà
Khi quân đội Việt Nam phát hiện ra nơi này, họ tìm thấy 8 người còn sống sót trong số các xác chết, bao gồm bốn đứa trẻ và một em bé 1 tháng tuổi.
Đó là tin tức từ Campuchia, bị trì hoãn trong bốn năm rưỡi. Ngày nay, “chính phủ” gây ra tội ác này vẫn được hưởng sự tôn trọng và công nhận tại Liên Hợp Quốc; và lãnh đạo của nó, kẻ giết người hàng loạt Pol Pot, đã được quy y tại Trung Quốc.
Hai người đàn ông chịu trách nhiệm trực tiếp về việc ném bom và đẩy Campuchia vào sự hỗn loạn, thứ góp phần vào sự trỗi dậy của Khmer Đỏ: Richard Nixon đã ra đi năm 1974 vì sự dối trá; người còn lại, Henry Kissinger, đã nhận giải Nobel Hòa bình!
Cách đây một thế hệ, trong khi thế giới văn minh lúng túng trước thảm họa Auschwitz, Liên Hợp Quốc đã được hình thành "để điều này có thể không bao giờ xảy ra nữa".
Và nó lại xảy ra.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: