Quê tôi ở Xứ Đoài (Hà Tây cũ)- một miền đất văn hiến-địa linh nhân kiệt với núi Tản, sông Đà với thành cổ Sơn Tây, và một miền thi ca sâu lắng, hồn hậu, ấm áp, gần gũi trong thơ của các nhà thơ nổi tiếng Tản Đà, Quang Dũng…Là một người con của Xứ Đoài, trong tôi cũng luôn đau đáu nỗi quê hương da diết và dưới đây là bài thơ tôi viết về Xứ Đoài cách đây 16 năm…
Nguyễn Việt Chiến
TA CỦA XỨ ĐOÀI
Thanh thản ruộng đồng thanh thản quê
Trời trong mây biếc rủ ta về
Sông quê thiêm thiếp đôi bờ cỏ
Mơn mởn mùa trăng giăng gió mê
Thanh thản ruộng đồng thanh thản quê
Trời trong mây biếc rủ ta về
Sông quê thiêm thiếp đôi bờ cỏ
Mơn mởn mùa trăng giăng gió mê
Ta của Xứ Đoài, ta của em
Đồng đang cỏ mật, hồ đang sen
Chiều đang sông Đáy mùa lên bãi
Nắng đã Ba Vì, mây Tản Viên
Đồng đang cỏ mật, hồ đang sen
Chiều đang sông Đáy mùa lên bãi
Nắng đã Ba Vì, mây Tản Viên
Ta học mùa xuân cách tặng hoa
Đến nở cùng em dưới mái nhà
Hồn quê mộc mạc trong hoa cỏ
Ta bờ bến cũ, Em –phù sa
Đến nở cùng em dưới mái nhà
Hồn quê mộc mạc trong hoa cỏ
Ta bờ bến cũ, Em –phù sa
Sông dài mưa bụi chảy trong mơ
Ta học sông quê cách yêu bờ
Mùa đi thăm thẳm bao khao khát
Lúc vỗ về em. Lúc sóng xô
Ta học sông quê cách yêu bờ
Mùa đi thăm thẳm bao khao khát
Lúc vỗ về em. Lúc sóng xô
Ta học cô đơn cách giãi bày
Tìm lời tâm sự với heo may
Học cây cách nhớ chim tu hú
Để vắng xa kia gió lấp đầy
2-2000
Tìm lời tâm sự với heo may
Học cây cách nhớ chim tu hú
Để vắng xa kia gió lấp đầy
2-2000
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét