Rã đông
Khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đang khóc. Nước mắt nóng và mặn. Một kỷ băng hà đã qua.
Giấc mộng hoá thân
Trên đầu mây trắng bay, dưới chân bụi mịt mù. Bỏ lại sau lưng bao nhiêu rừng thẳm, cánh đồng, làng mạc, đô thị, và những chân trời đã cũ; tôi cứ bước đi miệt mài như một dòng sông. Có lẽ kiếp trước tôi là một dòng sông?
Một sớm mai, trên con đường men theo dãy núi già, tôi bắt gặp một đoá hoa trắng và một đoá hoa vàng. Cúi xuống ngắm nhìn những cánh hoa nhỏ khẽ run lên vì hơi thở, tôi nằm xuống cạnh hai đoá mong manh và thiếp đi sau nhiều năm tháng bộ hành không ngơi nghỉ.
Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, tôi thấy mình đã hoá thành một con đường; thân thể trải dài mãi ra xa khuất vào sau sương mù. Ngoảnh nhìn bên cạnh mình, vẫn là hai đoá hoa nhỏ, một trắng một vàng, run lên trong cơn gió nhẹ sớm mai.
Hoa mưa
Từ những vết chém người đời tạo ra trên thân thể anh, sẹo không liền mà lại nhú lên những lưỡi dao. Vì thế, anh không dám lại gần con người.
Anh không còn sợ bị nhận thêm những đường dao của tha nhân mà sợ chính mình sẽ làm đau kẻ khác. Nhưng sống trong thế gian anh không làm cách gì có thể hoàn toàn tránh mặt con người, vì thế anh đã chọn cái chết bằng cách tự lụi dao thẳng vào tim mình.
Nhiều năm sau, em hoá thân thành những đám mây ngũ sắc làm mưa trên mộ anh. Những giọt nước từ bi ngọt lành làm lắng dịu đớn đau. Nơi những giọt mưa rơi xuống, bây giờ đã nở ra những đoá hoa màu hồng nhạt như màu da non. Từ đó, người đời gọi những đoá hoa trên mộ anh là hoa mưa.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét