Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 21 tháng 6, 2014

Đó là bọn điên đểu cáng, hết thuốc chữa rồi!

CHUYỆN THẬT VỀ MỘT NGƯỜI KHÙNG ĐIÊN Ở PHỐ TÔI .
Nhà tôi ở phố Bốt tròn ,thành phố Hải Phòng.Ngay đầu phố có một anh tên là Ngọc. Anh ta là người có nghề bắt mạch , và cắt thuốc đông y gia truyền , anh biết vẽ tranh và biết nhiều thứ ngoại ngữ. Bỗng một thời gian người ta thấy anh ta mua nhiều đèn tuýt về giăng khắp nhà , rồi những trưa nắng thì cởi trần mặc quần đùi đi đi lại lại trên vỉa hè nắng nôi ,nóng bức. Người ta xì xào bảo anh này bị điên rồi. Kẻ thì bảo , có mà điên khối ra ấy , hắn ta hình như đang nghiên cứu cái gì để tìm phương thuốc chữa bệnh cho nhân dân. Ai cũng hoang mang và không biết là anh ta có phải bị điên hay không nữa.
Một hôm anh ta lôi cái giá vẽ ra vỉa hè , rồi lấy cái giây xích to đùng quấn quanh cái giá vẽ và lấy cả cái khóa ,khóa lại ,rồi ngồi đấy canh chừng , như là đang cùm kẹp , hành hình cái giá vẽ của anh ta vậy. Mọi người cho rằng đích thị anh này bị khùng điên thật rồi .
Tôi đi xa nhà chín năm trở về…Anh tới ngay nhà tôi và đòi vào gặp tôi. Cả nhà tôi bảo , anh Ngọc bị điên đừng cho vào nhà , sợ bị làm loạn lên. Tôi bảo không sao cứ cho vào đây.
Khi thấy tôi anh bảo :
Ơi Thanh ơi…em về rồi ư? Anh nghe thấy tin Thanh về anh mừng vui quá….cho anh xin chén rượu…
Anh nhớ em và nhớ những bức tranh em vẽ.
Tôi mời anh ngồi và đón tiếp rất tử tế. Tôi bảo các em lấy rượu ra mời anh uống. Qua câu chuyện với anh tôi biết anh cũng có phần nào bị chút thần kinh không ổn định. Nhưng cái lạ là anh hay nói lung tung , lúc bằng tiếng việt , lúc bằng tiếng Tây với người đời . Nhưng sao gặp tôi anh ta tỏ ra rất trân trọng và vẫn nhớ tôi ,chứ không hề biểu hiện ngang tàng phá phách gì. Tôi thấy thương cảm cho anh trong hoàn cảnh này. Ngồi trò chuyện lung tung tới nửa tiếng thì anh xin phép về. Tôi cầm một số tiền trao vào tay anh bảo anh cầm lấy tiêu vặt. Anh ta tỏ ra vui mừng và cám ơn tôi rồi đi về với niềm hân hoan. Ra đường anh khoe với mọi người là đã gặp được tôi và được tôi đón tiếp rất tử tế .
Ở nhà hơn một tháng anh cũng qua lại nhà tôi một vài lần nữa. Tôi đều trân trọng anh ta và rất thông cảm với hoàn cảnh của anh.
Những lần sau này tôi về thì không gặp anh ta nữa , nghe tin anh đã qua đời rồi. Nhưng đến giờ tôi cũng không quên được một người điên ở phố tôi còn biết ơn biết nghĩa , biết điều hay lẽ phải ở đời này.
Nay thấy sứ Tầu sang nước ta. Bao nhiêu người đại diện cho chính quyền tươi cười đón tiếp , ân cần niềm nở …Vậy mà về nước nó giở giọng bất nghĩa , nói mình là “con hoang” thằng con hư hỏng , nó sang nó gọi về nhà. Thế có bố láo không cơ chứ , chúng nó “xách dép” cho người khùng điên ở phố tôi.
Chúng nó là những kẻ không thể nào chơi được.

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: