KHAI TÍ XUÂN NÀO
Bạn cũ hồi trung học lấy vợ, liền tù tì làm một lúc 5 mini. Bạn làm chủ một doanh nghiệp chuyên điện đường trường trạm nên cũng lập cái chi bộ đảng cho ra vẻ. Tất nhiên bạn làm bí thơ. Tết đến bạn khoe, vỡ kế hoạch mà chửa bị cất chức tuy cũng có thông tri của đảng bộ khối doanh nghiệp địa phương. Bạn bảo, láo với tao thì tuyền bộ đảng viên chi bộ này ăn cứt hết.
Phàn nàn xong bạn gọi chi bộ 5 mini trên lầu xuống. Chúng sòn sòn lít nhít xếp hàng ngang chào mình. Lận bâu móc tiền mừng tuổi mà tay run như cầy sấy. Đến mình còn đéo chịu được nữa là đ.. há há.
***
Có bà cô họ năm nay 84 xuân, tai điếc mắt mờ nhưng răng xay giầu như máy xát. Đến chơi thấy bóng, cụ vọng to " anh con nhà ai?". Quấn tờ báo hình phễu thổi tường trình vào tai cụ rồi móc túi mừng tuổi 100k. Cụ nhướng mắt xem rồi lận bâu xâu kim băng găm kín mít. Để ý thấy cả tiền từ thời Việt nam dân chủ cộng hòa. Bài học rút ra: muốn thọ cao thì đéo nên tiêu tiền.
***
Ông già tết uống diệu nhiều, đi loạng quạng như gà mắc tóc, hết đâm ngang rồi thì bổ dọc. Bà già than, cả đời chả sợ gì, chỉ sợ tết nhất, đình đám và giỗ chạp. Những khi ý diệu cả ngày. Bà ướm tôi đe lấy mấy nhời. Tôi gọi ông già ra bảo " bố cứ uống đi, chết nhớ đánh dây thép con về". Công hiệu lắm!
***
Giao thừa nấu bát mì tôm. Đích thị tay mình nấu. Thế đéo nào khi húp lại có sợi lông.. Lộc tồn? Hay lộc xuân? Sợ quá nên đổ mẹ đi. Bú ly vang nhang bàn thờ lại rơi trúng. Định tọng lấy tí lộc tổ tông. Nhưng chợt nhớ ra bần nông ba đời nên lẳng lặng ra sân hắt vào bụi bạch trà.
Sáng ra vợ đi kể cho hàng xóm nghe, rằng nhà ta có loài hoa biết khóc. Truyền thuyết hay huyền thoại từ đấy mà ra chứ ở đéo đâu. Nhề?
***
Đậu má, nghe cu Lập phò què phán thế nầy " Quê Choa đã tròn bảy tuổi. Còn nhớ tết 2007 Quê Choa được 1 triệu hit bọ Lập khoe ầm ĩ cả lên. Bây giờ đã có 79 triệu hit đến từ 181 trên thế giới. Quả là một niềm vui lớn. Chợ tết Quê Choa năm nay sẽ có nhiều bạn mới, trong khi nhiều bạn cũ đã ra đi. Âu đó cũng là lẽ thường, một khi Quê Choa không thuần văn, thuần bọ nữa. Thật lòng tui rất muốn làm một Quê Choa thuần văn, thuần bọ. Đó mới đúng chất của bọ Lập. Nhưng cuộc sống lại đòi hỏi một người cầm bút phải dấn thân, nhà văn không thể mũ ni che tai nếu như anh ta muốn là một cây bút tử tế. Muốn là cây bút của dân trước hết phải sống cho dân, nghĩ vì dân. Nghĩ vậy nên tui nén chút tình riêng, cố hòa đồng với xã hội. Lời tâm thành "năm hết tết đến", rất mong bà con thông cảm và chia sẻ."
Anh Phẹt phán như vầy "Các anh là văn sĩ không lo viết lách mà tuyền đi thọc gậy bánh xe. Đồng ý là các anh phải có trách nhiệm xã hội. Nhưng tôi nghĩ trách nhiệm xã hội lớn lao nhất của các anh là phải có những văn phẩm để đời. Và văn phẩm đó có đủ sức mạnh, sức nặng thay đổi nhận thức xã hội. Thậm chí cả một quốc gia, một dân tộc.". Toàn văn ở đây http://www.photphet.info/2012/03/gheo-van-si.html
Thế đã chỉnh chưa? Hay lại vưỡn cái lối gái góa bàn chuyện triều đình, văn nho thò tay đốc kiếm?
***
Gớm, đưa ông cún về quê mà lên xe nôn như người. Mẹ cái loại con chó, thà nó nôn ra sàn về rồi còn giặt, đằng này ổng dụi mõm vầu túi da sau ghế lái nôn vào kín đáo đoan trang. Y như con em dâu dạo nọ.
Mẹ con chó, học làm người là khó lắm à nha!
Phần nhận xét hiển thị trên trang