Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Nhảm vô ý thức của cu Phẹt trong ngày tang thương:

SỐNG RỒI.



Các bạn, bọn con bò. Thật là may mắn khi tôi hân hoan báo tin là đã sống đến giờ này. Chứ đéo phải hạnh phúc trong tang gia của nhà anh Ngựa Quý. Tôi đồ rằng giả tôi có chết đi thì khối đứa sụt sùi tiếc thương chứ làm đéo gì có cái hân hạnh mừng vui như anh Ngựa Quý. Nhưng tôi thích cái cách, cái thời điểm mà anh Ngựa Quý ra đi mà theo như bọn khốn nạn bổ báng là đúng quy hoạch. Làm đéo gì có cái chết đúng quy hoạch? Chả qua là số anh Ngựa Quý đến đây là hết, thần chết điểm danh là anh về với mẹ. Thế thôi.

Tôi cũng vừa đào thoát khỏi một cuộc ra đi sau cơn say bí tỉ. Diệu ngon, nhạc hay bạn lại hiền, thêm cả cái lắt nhắt mưa xuân se sắt. Ngồi từ trưa cho đến khi thằng Bôm Bốp đưa về nhẽ phải một hai giờ sáng. Tôi không nhớ là đã uống với những ai và những thứ diệu bia gì nhưng về nhà thì khó thở lắm. Giáo khoa y học gọi là suy hô hấp. Tôi tự cấp cíu bằng cách móc họng nôn ra. Thế là cũng qua một đêm yên ả.

Nhưng đến sáng người như có kim châm lửa đốt. Da bắt đầu mọc những nốt sần đo đỏ, đụng vào thì ngứa điên dại, gãi bật máu vẫn không thôi. Lại tự cấp cíu bằng cách hỏi thằng Gúc. Vẫn chưa tin nên bật máy hỏi đồng chí Trịnh Hít bác sĩ nhi. Nó bảo coi chừng lên sởi, đang có dịch. Lại phải mất công gọi cho mẹ. Bà bảo tất tần tật những bịnh tình phải có để đảm bảo thọ 100 tôi đều đã kinh qua, tỉ như lên sởi, quai bị thậm chí... hắc lào. Hoang mang quá bởi thằng Gúc bảo nóng gan nhưng thằng bác sĩ xịn lại bẩu là lên sởi. Thế là thế đéo nào? Nhưng tôi giật mình nhận ra là tuy thằng Gúc không phải bác sĩ nhưng suy lý của nó viện dẫn vào thân tôi đúng 100%. Còn đồng chí Trịnh Hít là bác sĩ thật nhưng tôi lại quên bố nó đi là có cái đuôi nhi. Nó chỉ bốc bệnh được cho nhi đồng chứ tầm vóc đâu mà chẩn trị được cho trung niên bù bựa. Có phỏng?

Vài người lâu không thấy tôi ngoi lên trò chuyện cũng đánh tiếng hỏi thăm. Tôi thật thà mà kể ra như thế. Nhất loạt đều phán tôi bị nóng gan. Hay nói chính xác ra là quá trình tích lũy diệu bia quá nhiều trong khi thằng gan lọc và đào thải độc tố không kịp. Thảo nào mà cứ thấy nóng rát và người thì phát ban. Y khoa gọi đó là hiện tượng đào thải qua đường đéo gì quên rồi nhưng hoàn toàn là không mong muốn. Định lên viện truyền chai nước giải độc mát gan nhưng nghĩ cảnh lưu trú đâm nản. Tôi bắt vợ đi mua thuốc ta ngoài tiệm uống hỗ trợ, nốc nhiều nước lọc, tích cực đi đái, chăm chỉ uống sữa tươi, quả là có thuyên giảm đi thật nhưng mẩn ngứa lại tăng lên đáng kể. Gãi bằng tay không thỏa, tôi phải dùng dao mà cạo. Bõ hờn nên súng sướng lắm nhưng xong rồi thì lại rát, máu rịn ra như cách người ta chọc kim xăm. Lại phải thấm nước vào khăn tắm mà lau chùi cho tủi phận.

Đâu như hôm qua nghe tin anh Ngựa Quý chết bởi bịnh K gan nên vận vào thân mà run vãi. Ảnh chết là vì đảng vì dân chứ tôi chết vì diệu thì quá nhục và vô tích sự. Lại được mấy thằng bạn đểu đến xóc lọ tinh thần đều nói là gan tổn thương thì khả năng K là rất sớm. Chúng hân hoan cầu chúc cho tôi đồng hành với anh chốn cam tuyền. Đời đang long lanh như cam lồ mà xuống cam tuyền thì hỡi ôi còn cái nước non mẹ gì.

Người chết, bất luận vì lý do hay nguyên nhân gì cũng đáng được tụng ca và tha thứ. Anh Ngựa Quý tôi cũng không loại trừ. Hơn nữa chuyện của ảnh đã đâu vào với đâu. Ảnh có thể là tội đồ hoặc cũng có thể là nạn nhân của một thuyết âm miu, thậm chí là anh hùng lừng lẫy. Xứ này đầy rẫy những chuyện dưới mồ sâu. Khi mà ở đó trắng đen vẫn được những hồn ma che giấu chứ dứt khoát không chịu khai ra với Diêm Vương vạc dầu.

Các anh nghe tôi, bớt diệu bia đi. Gia đình vinh danh, bạn bè đỡ tủi. Có điều các nhà máy bia và các hãng diệu sẽ có chút buồn lòng. Thậm chí nền kinh tế sẽ tăng trưởng âm bởi diệu bia nó kích thích các anh những chi sài vô tội vạ. Nhưng không sao cả, tôi chỉ nói bớt đi thôi chứ có phải tiệt nọc đâu mà lo lắng. Phần tôi khi gần với cái chết thì thấy sự sống đáng giá biết bao nhiêu. Tôi cũng sẽ bớt đi cho đến khi nào Giời không cho uống nữa. Chứ không phải ngại bịnh tình bởi bịnh tình chỉ là cái cớ để thần chết gạch tên trong cuốn sổ mang danh cuộc đời.

Và như tôi đã nói, cái chết là khởi nguồn của sự sống. Nhất là với cái chết của đồng chí Ngựa Quý, anh tôi. Chứ tôi có sống hay chết thì nghĩa lý chó gì. Có phỏng?



Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: