Trời mưa, chẳng đi chụp đào mới chụp phố được. Định chui ngược lên giường thì Gã Đầu Bạc lại bảo hết tuổi rồi, làm thế đau lưng chết. Dọ dẫm Phây búc đọc được cái chuyện nhỏ về tình nghĩa bạn bè của ông cậu bác Tùng Giang Phan, ngắn mà rất cảm động. Lướt các báo lại gặp nhiều tin bài về chuyện rọ rẫm nhau giữa Đà nẵng và TTCP. Tự nhiên lại nhớ đến câu chuyện tiếu lâm nghe đã rất là lâu, chép lại giết thời gian…
Năm 1973, sau khi hiệp định Ba-di về Việt nam được ký, Mỹ ngừng ném bom miền Bắc Việt nam. Bà con từ nơi sơ tán lục tục trở về Hà nội. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, sụt sịt…sụt sịt…Mọi việc còn bộn bề, nhưng màn ăn mừng gặp mặt là không thể bỏ qua. Thời buổi khó khăn, bữa tiệc cơm rau là chính, giá trị nhất là đĩa thịt gà thì, thế quái nào, lại để lệch về một góc mâm gần một cụ tre trẻ nhất hội. Mấy cụ kia đều liếc đĩa thịt gà, và muốn nó gần chỗ mình tý, gắp miếng ngon cho tiện. Câu chuyện trong mâm đang sôi nổi về chuyện máy bay Mỹ dã man trút bom tấn vào các khu dân cư Hà nội. Chợt cụ ngồi xa nhất nói to, đây, trận đó nó bay từ hướng này này các cụ. Miệng nói, tay cụ xoay cái mâm một vòng dứt khoát, đĩa thịt gà nằm ngay chỗ cụ. Sực tỉnh, cụ bên kia khẽ nhíu mày rồi thẽ thọt: Khôồng, tôi thò cổ ra hầm nhìn, nó vào chính xác hướng này, rồi cụ từ tốn xoay mâm một phát. Đĩa thịt gà lươn một vòng cung đến sát bên cụ. Lần này cái mâm chưa kịp dừng yên thì cụ khác đã lên tiếng và cái mâm đã tiếp tục quay, Cứ thế, cái mâm quay tít không thể nằm yên, các cụ mặt đỏ tía tai. Cuối cùng một cụ xoay xong rồi tay giữ chặt mâm và nói như chém đá: Nhất định hướng này, địt mẹ thằng nào quay nữa nhá! Hì hì hì… Cái mâm đứng im, và không khí trong mâm chùng hẳn xuống. Một cụ tợp ngụm rượu rồi tủm tỉm nhẹ nhàng: đúng, đúng, bữa ấy máy bay Mỹ nó vào hướng này. Mà bọn Mỹ nó dã man kinh lắm, nó lượn thế, rồi nó cắt bom rất chính xác vào đầu bà con mình thế này này. Rồi để minh họa, cụ nhoài người một tay bưng đĩa thịt gà giả làm cái máy bay đang lượn, tay kia cụ cầm đũa. Mỗi khi cái “máy bay” lượn qua bầu trời bát cụ, cụ lại “cắt bom” một chùm. Rốt cuộc, khi đĩa thịt gà hạ cánh, chỉ còn đâu vài ba cái xương lưng… Nhưng cũng thấy bảo sau khi cái đĩa hạ cánh thì cái mâm cũng tung lên, và sau đó các cụ chẳng thèm ngó mặt nhau. Khổ thế! Nghĩ dại, giá như … Hay… zà…
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Năm 1973, sau khi hiệp định Ba-di về Việt nam được ký, Mỹ ngừng ném bom miền Bắc Việt nam. Bà con từ nơi sơ tán lục tục trở về Hà nội. Gặp nhau tay bắt mặt mừng, sụt sịt…sụt sịt…Mọi việc còn bộn bề, nhưng màn ăn mừng gặp mặt là không thể bỏ qua. Thời buổi khó khăn, bữa tiệc cơm rau là chính, giá trị nhất là đĩa thịt gà thì, thế quái nào, lại để lệch về một góc mâm gần một cụ tre trẻ nhất hội. Mấy cụ kia đều liếc đĩa thịt gà, và muốn nó gần chỗ mình tý, gắp miếng ngon cho tiện. Câu chuyện trong mâm đang sôi nổi về chuyện máy bay Mỹ dã man trút bom tấn vào các khu dân cư Hà nội. Chợt cụ ngồi xa nhất nói to, đây, trận đó nó bay từ hướng này này các cụ. Miệng nói, tay cụ xoay cái mâm một vòng dứt khoát, đĩa thịt gà nằm ngay chỗ cụ. Sực tỉnh, cụ bên kia khẽ nhíu mày rồi thẽ thọt: Khôồng, tôi thò cổ ra hầm nhìn, nó vào chính xác hướng này, rồi cụ từ tốn xoay mâm một phát. Đĩa thịt gà lươn một vòng cung đến sát bên cụ. Lần này cái mâm chưa kịp dừng yên thì cụ khác đã lên tiếng và cái mâm đã tiếp tục quay, Cứ thế, cái mâm quay tít không thể nằm yên, các cụ mặt đỏ tía tai. Cuối cùng một cụ xoay xong rồi tay giữ chặt mâm và nói như chém đá: Nhất định hướng này, địt mẹ thằng nào quay nữa nhá! Hì hì hì… Cái mâm đứng im, và không khí trong mâm chùng hẳn xuống. Một cụ tợp ngụm rượu rồi tủm tỉm nhẹ nhàng: đúng, đúng, bữa ấy máy bay Mỹ nó vào hướng này. Mà bọn Mỹ nó dã man kinh lắm, nó lượn thế, rồi nó cắt bom rất chính xác vào đầu bà con mình thế này này. Rồi để minh họa, cụ nhoài người một tay bưng đĩa thịt gà giả làm cái máy bay đang lượn, tay kia cụ cầm đũa. Mỗi khi cái “máy bay” lượn qua bầu trời bát cụ, cụ lại “cắt bom” một chùm. Rốt cuộc, khi đĩa thịt gà hạ cánh, chỉ còn đâu vài ba cái xương lưng… Nhưng cũng thấy bảo sau khi cái đĩa hạ cánh thì cái mâm cũng tung lên, và sau đó các cụ chẳng thèm ngó mặt nhau. Khổ thế! Nghĩ dại, giá như … Hay… zà…
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét