Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Ba, 25 tháng 7, 2017

THƠ NGUYỄN THÚY QUỲNH - GẮNG CHU TOÀN TRONG BẤT AN


Thúy Quỳnh


Chu Văn Sơn- Chưa bao giờ nỗi bất an về thực tại người chịu buông tha thơ. Nhưng, chưa khi nào nó khiến thơ trầm cảm như thế trong lát cắt hiện thời. Đến nỗi, có thể coi niềm thơ của thời đại này chính là Nỗi Bất An đó. Mỗi hồn thơ một bất an riêng, mỗi người thơ một nỗ lực hóa giải riêng.
Nhà thơ Nguyễn Thúy Quỳnh >>>>
*
Đã gùi gắng chu toàn mọi bề cho đến cả những chăm chút bé mọn nhất, mà lòng vẫn chưa thanh thỏa, vẫn chả hết lo âu. Thơ vẫn đầy tân toan nỗi mình, nỗi đời. Đó là nỗ lực Nguyễn Thúy Quỳnh chăng ?
Chắt tâm tư vào ý. Rũ bớt phấn hoa cho lời. Gia tăng tượng trưng cho hình. Giảm thiểu nồng nã cho giọng. Thơ mộc mà vẫn phiêu. Đó là cách thơ Nguyễn Thúy Quỳnh chăng ?



DỰNG NHÀ

Trông trời trông đất trông người trông ta
Dựng một cái nhà mở ra năm cửa

Cửa quay hướng núi
bốn mùa tốt tươi
theo đời trôi dài cùng mây khói
có lúc về bên núi ta ngồi.

Cửa trông ra biển
rười rượi gió lành
lỡ có ngày ta lấm láp
biển gột dùm cho tới trong xanh.

Cửa mở sang láng giềng
ta mang hết thiện chân ra đổi
mong nhận về đôi kẻ tri âm
khi tối đèn tắt lửa.

Cửa vọng ông bà
nơi ta bước vào cúi đầu, bước ra dài rộng
gập ghềnh đường xa, quanh co lối hẹp
những chân nhang dõi theo
nhắc lối thơm về.

Cửa trổ lên trời
mai ngày
không nợ nần chi nữa
thuận đường mà rong chơi.

BUỔI CHIỀU CUỐI CÙNG

Sách đã gọn gàng trên kệ
Sàn nhà sạch bong
Chậu cảnh cuối cùng đã tưới xong
Người khách cuối cùng rời đi sau một lời chúc đẹp
Cầu dao đã dập
Cả tòa nhà cơ quan lặng phắc

Chỉ còn ta với ấm trà vừa pha
Pha trà đãi khách
Khách chưa kịp chờ trà ngấm đã vội đi
Ngoài kia nườm nượp chợ đông
Trăm nghìn âm thanh theo Tết về
Người rẽ lao xao tìm lối

Ta làm chi với ấm trà bé nhỏ
Đang lặng lẽ tỏa hương?

Thanh khiết còn một chút này
Tĩnh lặng còn một chút này
Năm cũ chiều nay chưa qua
Năm mới ngày mai chưa tới

Ta một mình trong nhập nhoạng chiều
luẩn quẩn nghĩ về việc làm sao mang theo, làm sao để lại.

Trà một mình thơm.

VỀ MỘT CON MÈO BỊ XE CÁN

Có phải cơn mưa đêm
hay xe rửa đường sớm nay
đã xóa sạch hình hài của nó?

Xóa sạch cái hình hài bé nhỏ nát bấy chiều qua
đủ để nhận ra nó vừa là một con mèo
chắc mới vài tháng tuổi.
Giữa bầy nhầy máu
sót lại một vạt lông trắng mịn
làm tôi toát lạnh cả ngày
có lẽ nó xinh lắm

Nó bé bỏng và thanh khiết thế
ra ngã năm làm gì
để chết tức tưởi dưới một bánh xe vô cảm
chết thêm hàng vạn lần dưới những vòng xe vô tình
và bây giờ
biến mất trên đời như chưa từng xuất hiện.

Thế giới loài người
mỗi ngày dưới những bánh xe
lại biến mất hàng nghìn sinh mạng
như không.
Nên trong con số thống kê của lực lượng chức năng hôm nay
không có nó.

Nhưng tôi tin thế giới loài mèo
Đang lặng câm khóc.

NGHĨ VẶT VỀ KHẨU TRANG SAU BẢN TIN MÔI TRƯỜNG

Tin như dầu loang
Về thảm họa ô nhiễm bầu trời
Bụi lơ lửng, bụi không nhìn thấy được
Xộc vào phổi vào tim vào óc
Muốn sạch thì, a lê hấp, khẩu trang!

Thế là
Lời nói bịt khẩu trang
Lơ lửng trên dây trên cây trên mây
Không thèm xuống đất

Thế rồi
Bàn tay bịt khẩu trang
Khỏi nhặt rác bỏ thùng
Về ngồi chơi xơi nước
Bàn chuyện kim cổ tây đông

Chỉ còn Ý nghĩ
Ý nghĩ cô đơn
Cặm cụi những nẻo đường xa lắc

Rồi Ý nghĩ cũng bị triệu về bịt khẩu trang
Để khỏi lang thang
Và những khẩu trang không bán được hàng
Sẽ ế.

Ý nghĩ buồn, Ý nghĩ ra công viên ngắm hoa
Những bông hoa không chịu bịt khẩu trang
Nở thỏa thích dưới nắng

Nắng ở trên cao lắm
Nắng không khẩu trang.

CHO DÙ SỰ THẬT CÓ MÙI GÌ

Biển chết
lòng người bùng hỏa diệm sơn

Ai đó loay hoay dập lửa bằng những nỗ lực bất thành
có lẽ đã không nhìn thấy
ngọn lửa cháy bằng nước mắt và máu ngư dân
bằng tầng tầng xác cá phơi trên vùng nước độc
triệu mắt cá rữa nát còn xoáy vào trời xanh
câu hỏi: vì đâu chúng tôi chết?

Đừng tìm cách dập lửa bằng vòi rồng ngôn từ
Điều cần nhất lúc này
không phải tôm cá
không phải thép gang
mà là
Sự Thật

Sự Thật
có thể trồi lên từ đáy biển sâu
trào ra giữa dòng hải lưu nóng bỏng
rơi xuống từ những khoang thuyền
chất kịch độc xếp cùng thuyết âm mưu nào đó

Sự Thật
cũng có thể được cất trong một ngăn bàn
sau cú bắt tay ngoạn mục
có thể chạy ngoằn ngoèo trong những đường ống bí mật
của những não bộ tối mù
rồi về đâu thì không ai biết

Cho dù những xác cá thối rữa đã biến mất
cho dù Sự Thật có mùi gì
thơm tho như hoa hay thối rữa như cá
chúng không được quyền biến mất
chúng cần được hiện ra nguyên vẹn dưới mặt trời

Đấy là điều duy nhất không thể nào khoan nhượng
của biển, tôm cá và chúng tôi.

VỀ MỘT SINH LINH VỪA RỜI BỎ TRẦN GIAN

Sống như thế đủ rồi
Thêm tuổi có thêm được gì mới
Vài trăm năm lặn ngụp một ao tù
Đã nhàm chán đến từng viên sỏi
Đã phát ngấy mặt hồ lặng câm
Đã nghìn lần ngẩng mặt nhìn trời xanh
Biết vạn năm cũng chỉ là bóng mây trôi đáy nước.

Mang vác thế đủ rồi
Những sứ mệnh giời ơi trên tấm lưng lở loét
Thực ra là tạo vinh quang cho kẻ khác
Cõi nhân gian kia vì đâu cứ nhất quyết phải dựng lên tượng đài
Hóa thần thánh cả thứ vô tri giác.

Cô độc thế đủ rồi
Nửa đời thui thủi một mình dưới đặc quánh xanh đen
Trời lồng lộng bốn cõi
Đất chật ních muôn loài
Nào ai thấu nỗi niềm kẻ không có nổi một sinh linh đồng loại

Giờ là lúc được trở về với thế giới của mình
Với cha mẹ, anh em, họ hàng ở chân trời đâu đó
Trút lại những gì ai đó đã khoác lên
một hình hài cồng kềnh và buồn tủi
Đừng than khóc rùm beng rồi làm khổ nhau
Nếu có lòng hãy thương lấy những sinh linh cô độc đang bơ vơ trên mặt đất này
Ấy là lời cuối cùng của kẻ vừa thác.

SAU TIẾNG SÉT ĐẦU MÙA

Nửa đêm
gió rầm rầm
mưa sầm sập
những tấm tôn khua rùng rùng trên mái nhà
chiếc bình hoa vỡ vào giấc ngủ các con.

Giữa cơn động trời
nó đến.

Một phần mười giây
mẹ kịp nhận ra nỗi khiếp đảm trong mắt các con
sau ánh chớp chói loà và tiếng nổ rung trời của nó
một phần trăm giây
mẹ kịp nhận ra những cánh tay nhỏ nhoi vươn lên
bước chân mẹ chập vào nhau, đổ về phía cuối phòng
mười lăm mét sao mà hun hút.

Trong bóng tối chết lặng
dưới tay mình
mẹ gặp những mạch máu của các con đang líu ríu chảy
những nơ ron thần kinh nép vào nhau run rẩy
những tế bào tươi non cuống cuồng
khao khát được chở che.

Nếu không có tiếng sét kinh hoàng ấy
mẹ còn mải nghĩ
về những ngày dài nhạt thếch, âm u trước mặt
còn mải vùi sự cô độc vào đêm
như con đà điểu chạy trốn sự hiểm nguy
bằng cách vùi đầu vào cát.

Xin lỗi các con.

NGHĨ TRONG SƯƠNG MÙ

Tháng Chạp sắp qua
Mưa dầm gió bấc còn ở nơi nào
Mùa đông chói chang mặt trời ngày hạ
Nắng hắt vào mặt điều phi lý
Mơ hồ nghĩ vì đâu mà phi lý
Rồi thôi.

Mắt mở to nhưng không nhìn gì
Tai giương lên mà không nghe gì
Thế sự trôi vèo dưới những ngón tay
Tự đánh chìm mình trong vô vàn điều nhảm nhí
Mơ hồ nghĩ vì đâu mà nhảm nhí
Rồi thôi.

Một em gái sinh viên vừa lao từ tầng bốn
Máy bay chở đoàn nghệ sĩ rơi xuống đại dương
Hàng trăm người trôi cùng mưa lũ miền Trung
Hàng nghìn mạng tỵ nạn dưới lòng Địa Trung Hải
Những cái chết chung nhau sự lãng xẹt.
Mơ hồ nghĩ vì đâu mà lãng xẹt
Rồi thôi.

Đâu rồi những phập phồng lo âu
Nỗi run rẩy của ngọn nến trong gió biến mất
Tiếng gõ dập dồn bên ngực trái biến mất

Mơ hồ nghĩ vì đâu mà biến mất
…vì đâu mà biến mất?
… vì đâu?

Ý NGHĨ CHỢT ĐẾN

Sẽ thế nào nếu buổi sớm nay ra đi rồi không thể nào trở về
con đường sau cánh cửa dẫn mình đi thẳng tới cõi mù sa
bảo phỉ phui ý nghĩ chẳng lành ư
hết khôn dồn dại à
thì hôm nào cũng có bao nhiêu người đấy thôi
không hề biết ra khỏi nhà là biệt ly mãi mãi
Nếu biết hôm nay sẽ ra đi như họ
mình làm gì?

Thì vẫn càu nhàu chuông báo thức sao cứ vang lên đúng giờ
xiết cái bụng bự của chồng thêm lần nữa, thật lâu
hít thật sâu mùi mồ hôi quen thuộc
lấy kem đánh răng vào bàn chải cho anh như mỗi ngày anh vẫn lấy cho mình
uống cốc nước mật ong anh pha mỗi sáng
xem thời sự và tập dịch cân kinh

Gọi điện cho ba mẹ
nghe giọng nói mệt mỏi là chạy tới ngay
giọng tươi vui thì mè nheo xin ăn chực bữa cơm
để ba mẹ biết con gái tuổi năm mươi vẫn cần bàn tay ba mẹ

Thèm được ôm các con
nhưng từ lâu đã không đứa nào còn ở nhà
chỉ có thể chat với chúng xem hôm nay chúng sống thế nào
dặn chúng luôn luôn bảo trọng
đừng dặn nhiều chúng chẳng thích
chỉ cần chúng hiểu dù cõi nào mẹ vẫn luôn thương nhớ chúng, thế thôi.

Trang điểm đẹp và ăn vận chỉn chu
đừng để người ta chê đã xấu số lại còn xấu gái
nhổ nốt mấy sợi tóc bạc chưa kịp nhổ
nghĩ xem mình còn nợ ai việc gì thì gắng trả nốt
việc hôm qua không để vướng ngày mai

Dọn nhà thật sạch và thơm
để lỡ có việc xảy ra, khách đến nhà không dèm pha người phụ nữ
nhân thể bắt rận và dọn vệ sinh cho lũ mèo tinh nghịch

Thong thả ngắm những vòm cây dẫn đường
để sắc xanh tươi in vào đáy mắt

Rồi đi đâu thì đi.
-----------
(Tuyển chọn và giới thiệu: Chu Văn Sơn)- Nguồn: Thơ hiện thời PLUS

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: