Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Chủ Nhật, 30 tháng 7, 2017

Một ngày tháng Bảy...





It's me. Griet!
Ảnh và bài Griet
"Âu yếm, Lan vuốt vuốt vai áo anh... Đừng bận lòng về em. Đời anh rộng mở, hãy đi và hãy sống cho thỏa... Thôi anh đi đi kẻo muộn. Em sẽ nhớ anh mãi. Còn anh đừng quên hẳn em nhé, anh thân yêu tình cờ của em!"
Nhưng...
"Vì sao anh lại chọn chiến tranh và vì sao nhất thiết phải là nó? Trong chiến tranh, cuộc sống của anh, của bao người khác thật kinh khủng, thậm chí khó có thể bảo đấy là cuộc sống nói gì đến sự tìm kiếm những sắc thái nghệ thuật trong cuộc sống đó...".
(Nỗi buồn chiến tranh | Bảo Ninh)
                        *********
Tuổi trẻ có vô số cơ hội, vô số chọn lựa. Tuổi trẻ được cuộc đời ưu ái dành cho đặc quyền đó. Nhưng tuổi trẻ của chiến tranh chỉ có thể dấn thân cho lý tưởng hoặc chết vinh hoặc sống lay lắt vì thói ích kỷ hoặc chấp nhận bán mình cho sự đớn hèn.
Kiên sau chiến tranh vẫn còn ám ảnh không nguôi: tiếng súng nổ, tiếng bom rơi, tiếng la hét trong khói lửa mịt mù, tiếng đồng đội nấc hơi cuối cùng từ giã cõi đời khi còn quá trẻ, ám ảnh mùi hồng ma đầy ảo giác, mùi tanh của máu của thây người mục rã,... Anh như vẫn còn canh cánh nỗi niềm với người con gái "tình cờ" ấy. Anh đặt ra nhiều lần câu hỏi "Tại sao?" nhưng có hề gì khi mà quá khứ đã lùi xa, chỉ còn để lại bao nhiêu vết tích của sự thương tổn,... Để rồi, trong những giấc mơ cứ chấp chới những bóng dáng, những ký ức như mới hôm qua...
Tháng Bảy nào cũng khép lại bằng những cơn mưa. Ngồi ở nhà may cho bạn chiếc áo, đọc sách, ngắm hoa và nghe tiếng mưa lùa trên mái có vẻ như thứ xa xỉ phù phiếm. Nhưng chẳng còn cách nào khác. Khi lòng chẳng thể bình yên thì chỉ thích được phù phiếm như thế. Đó là nơi lẩn tránh tất cả những lo lắng đời thường, nhố nhăng nhặng xị. Nhưng đó không phải là tự cô lập. Thỉnh thoảng thôi, tự cho phép mình như thế.
Người chẳng bao giờ màng đến sách cũng như chẳng bao giờ hiểu có một kẻ yêu thích những gì tinh tế từ trong sách vở. Hà cớ gì làm khô héo tâm hồn khi cuộc đời vẫn cho quyền mơ mộng, cho quyền yêu sống?
Hôm nay, muốn nói về sách. Nhưng sẽ nói với ai? Một cuốn sách nặng trĩu nỗi buồn của Bảo Ninh - Nỗi buồn chiến tranh. Họ đã đi qua một thế hệ đầy đau thương mất mát để giờ phút này, ta chỉ biết bươn bã với cuộc đời cơm áo, quên mất rằng dừng lại một chút để biết nguyên nhân sự tồn tại của chính mình...
Trang sách cuối cùng gấp lại cũng mang mang u uẩn như cơn mưa chiều nay vậy, Người có biết không? Ám ảnh về sự mất mát mà vẫn le lói niềm hy vọng, dẫu mong manh. Giá như Người có thể...
"Những bạn bè đã chết
Cũng sẽ trở về như những bông hoa
Cắt xuân trước, tháng Giêng sau lại mọc
Những bông hoa không chết bao giờ"
(Những bông hoa không chết | Lưu Quang Vũ)
*********
Những ngày ở biển, cùng với Nỗi buồn chiến tranh, lòng cũng rào rào như sóng, sóng của yêu thương, một tình yêu lớn lao, thuần khiết...
Giá...
Người ở cùng, chẳng nói gì, chỉ thầm lặng nhìn nhau và hiểu rằng ta đang có những cơn mưa lành...

27.7.2017
Một miên cảm sau trang sách cuối...

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: