Khi tôi nói chuyện tình hình đất nước với học sinh thì họ nói là họ quá nhỏ, thiếu kiến thức nên chưa thể bàn, chưa thể lo được, tôi chấp nhận điều đó.
Khi tôi nói chuyện với sinh viên về chuyện đó ( chuyện đất nước) thì họ nói nhiệm vụ của họ lúc này là học để có tấm bằng rồi ra đi làm kiếm tiền, lo cho bản thân và gia đình, chứ bây giờ mà dính vô chuyện chính trị thì bố mẹ buồn, có thực mới vực được đạo, tôi chấp nhận lời giải thích đó.
Khi tôi nói chuyện đó với những người đã tốt nghiệp, đã ra đi làm họ bảo rằng cuộc sống, thu nhập chưa ổn định, rồi họ có những ước mơ, có những kế hoạch riêng, kinh doanh, kiếm tiền, những chuyến đi xa để thấy đó đây, để trải nghiệm cuộc sống...v.v, chuyện chính trị không là mối bận tâm của họ, tôi miễn cưỡng chấp nhận lời giải thích của họ.
Khi tôi nói chuyện đó với những người trang lứa như tôi, ngấp ngé trên dưới 40 rồi đó, đa số những người này đã có một sự trải nghiệm cuộc sống tương đối đầy đủ và dày dạn, có cuộc sống ổn định, sung túc, thu nhập tốt, họ bảo những chuyện đó họ thấy hết, họ biết hết nhưng họ không dám nói công khai, không dám lên tiếng vì sợ bị sách nhiễu, sợ bị làm khó chuyện làm ăn...v.v, họ công khai thừa nhận họ là kẻ hèn luôn, thiên hạ muốn nghĩ sao về họ thì nghĩ.
Khi tôi nói chuyện với những người lớn tuổi hơn nữa ( bậc cha chú), họ bảo giờ họ già rồi, không làm gì được nữa, thôi để lại cho lớp trẻ nó lo, giờ mình ráng sống thêm ít năm nữa rồi lo đoàn tụ ông bà, họ công khai kêu gọi quay lưng lại chuyện chính trị, ai họ làm gì thì để họ làm, mình nói làm gì thiệt thân, một cá nhân có làm được gì đâu mà nói.
Thế đấy, mỗi lớp tuổi đều có lí do để né tránh chuyện chính trị, gánh vác trách nhiệm quốc gia, trẻ thì nhìn trông chờ vào lớp trên, già thì trút lại gánh nặng trách nhiệm cho lớp dưới, mỗi lứa tuổi chỉ biết thu vén cho bản thân mình. Chỉ có đất nước là không ngừng tan nát mà thôi.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét