Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Bảy, 18 tháng 7, 2015

NHÀ VĂN HÀ CẬN VÀ THẰNG… CÙ RỜ


Kết quả hình ảnh cho Hình ảnh chiến tranh chống Pôn Phốt ở Camphuchia


LƯU TRỌNG VĂN


Cùng theo tiếng gọi non sông với Phùng Quán,Tuân Nguyễn, Lê Khắc Thành còn có một chàng trai con nhà trí thức nổi tiếng ở Huế nhưng lại có dáng vẻ bụi bặm là Hà Cận.

Lính chiến, bị dính đạn của Pháp, Hà Cận có lần bới mấy cọng tóc xoăn xoăn lưa thưa trên cái đầu thuộc dạng “rửa mặt thì lâu, gội đầu thì chóng” khoe với gã:

Còn mảnh đạn Tây trong ấy đó, thằng cù rờ ạ.

Gã chả hiểu cù rờ là gì, nhưng Hà Cận thường gọi gã là thằng cù rờ. Gã không hỏi vì thích cái biệt danh mà chính mình không hiểu rõ như thế.

Hơn 50 tuổi Hà Cận vẫn độc thân nhưng như Đồng đen, bạn chiến trường chống Mỹ với Hà Cận thì Hà Cận ta không hề là trai tân chút nào hết mà có thể nói trên trường tình là một chiến binh…vô địch.

Gã không biết cái thành tích… vô địch thế nào, nhưng có lần một đồng chí nhà thơ rất tên tuổi, đa tình cua đâu được một em sinh viên văn khoa ở tỉnh Bình Dương đem gửi nhờ ở nhà Hà Cận gần sân bay Tân Sơn Nhất.

Bác Cận bảo: Cho tao ké với nhé!

Đồng chí nhà thơ kia thấy bộ dạng bác Cận vừa già khằng, vừa đen đủi, mũi thì quá to, đầu thì gần như trọc lóc, khó mà tán tỉnh được cô em sinh viên xinh như mộng. Hứ, chấp: Tôi thách ông đấy!

Một tháng sau, gặp gã ở Đài Phát thanh: Thằng cù rờ, lại đây tao thông báo tin quan trọng.

Gã ton ton đến, bác Cận véo vào vế gã một cái rõ đau, hê hê tao lấy vợ.
Lấy ai?
Còn ai nữa, em sinh viên.

Và em sinh viên ấy ở hẳn nhà bác Cận, chu đáo cơm nước cho bác, và vô cùng xoắn xuýt bên bác. Một hôm gã tới chơi, nghe tiếng chuông, em sinh viên bảo với bác Cận, ba em đến gặp anh đó.
Ba em bao nhiêu tuổi?
Thua anh 5 tuổi.

Đù mạ, chết tao rồi thằng cù rờ ơi! Nói rồi bác Cận chiến binh anh dũng ấy chui tót vào toilet trốn.

Gã phải bảo với phụ huynh của nàng là cậu Hà Cận đi đá bóng rồi. Gã nói vậy để phụ huynh của nàng nghĩ chàng rể tương lai rất trẻ và sung sức.

Khi ông bố vợ tương lai về, tót khỏi chuồng xí, bác Cận bảo, tao phải trốn vì nhỡ ông ấy thấy tao già quá, chống lại thì mệt lắm.
Và rồi với thời gian dài khắng khít, các bác bên nhà gái cũng phải công nhận chàng rể quái kiệt ấy.
Thương vợ.Thương lắm.

Gã hỏi, thực ra ông anh có bí quyết gì để lôi cuốn nàng?

Tao chỉ là một con đực thôi. Bảo bối của tao, thằng cù rờ, mày có muốn xem không? Hê, hê, bác Cận thương binh đủ các loại huân chương chống Pháp, chống Mỹ, bác Cận - nhà văn, bác Cận - nhà lý luận phê bình điện ảnh xuất sắc tụt quần của bác xuống. Ối giời ơi, lù lù một… đống.
***
Chiến tranh Biên giới Tây Nam nổ ra.

Gã cùng bác Cận, nhà thơ Vũ Ân Thi, nhạc sĩ Vũ Lê Phú rủ nhau đi về phía tiếng súng. Trung đoàn trưởng trung đoàn trực tiếp dẫn bọn gã ra biên giới Tây Ninh. Ông trung đoàn trưởng đi trước bảo, các anh cứ dẫm theo bàn chân của tôi kẻo bị mìn tụi Pôn Pốt gài. Khi lội sình thì ông trung đoàn trưởng lại bảo, các anh chú ý mìn tụi nó gài trên cây.

Gã run, nhưng thấy nét mặt lúc nào cũng bình thản như đi chơi của bác Cận luôn cặp kè bên gã làm gã yên tâm hơn. Đến bên sông Vàm Cỏ Đông, một chiếc thuyền từ bờ bên kia lại, trên thuyền là một anh lính bị cụt chân máu me đầm đìa, anh ấy luôn miệng kêu…mẹ ơi.

Người lính được các y tá cáng lên bờ, thuyền đưa nhóm của gã qua lại sông. Vừa lên bờ một thằng lính đen nhẻm gầy đét tay cầm khẩu B40 quát vào mặt ông trung đoàn trưởng:

Địt mẹ, chỉ huy đéo gì mà chỉ huy sở ở bên kia sông để tụi lính này chết dí bên này sông thế? Cút mẹ mày đi! Các bố đéo cần chúng mày.

Ông trung đoàn trưởng bị lính lác chửi thì tức sôi lên định rút súng lục bên hông ra, bác Cận lập tức cười cười giảng hòa: Đù mạ, anh trên đầu còn đạn tụi Pháp khi chú em chưa đẻ đây này. Đi, anh mày có điếu thuốc thơm nức mũi đây.

Thuốc lá, Vàm Cỏ, hạng bét, thơm thiếc gì, nhưng khi bác Cận rút điếu thuốc ra, thì cậu lính quên hết mọi chuyện, vồ lấy điếu thuốc hít hít hà hà, vừa lúc trên đỉnh đầu nghe tiếng rít hãi hùng của đạn pháo bọn Pôn Pốt. Gã phát hoảng, bác Cận lại cười cười: Thằng cù rờ, mi việc đéo gì phải sợ, nghe tiếng pháo trên đầu là nó bay qua rồi.

Gã cùng bác Cận và thằng lính cầm khẩu B40 ra sát chiến hào. Nghe rõ tiếng bên kia biên giới tụi Khmer đỏ gõ thùng lương khô chọc tức lính ta.

Bác Cận hỏi:
Mày ở trung đội nào?
Làm đéo gì còn trung đội. Hơn 20 thằng chết với bị thương gần hết.


Có thằng nào đảo ngũ không?
Toàn lính Bắc cả, nhà quá xa, làm đéo gì trốn về được.

Gã hỏi, thế có thằng nào đảng viên không?
Có ba thằng chết mẹ nó rồi.Thằng bị cụt chân vừa rồi được hứa sẽ kết nạp, hê hê, làm đéo gì còn chi bộ mà kết nạp.

Mẹ ơi!
Người lính ấy khi đau đớn quá nào có thể gọi ai để xoa dịu cơn đau của mình ngoài …mẹ.

Mẹ ơi!
Giờ này Sài Gòn, Hà Nội vẫn có biết bao kẻ rượu bia bù khú làm sao có thể nghe được tiếng người lính đau đớn gọi, mẹ ơi!

Bây giờ thì gã mới có thể chia sẻ được cơn phẫn nộ của thằng lính trẻ chắc chỉ thua gã vài tuổi thôi, khi người ta đặt chỉ huy sở không cùng một bờ với nó.
*** 
Sau khi ăn một bữa cơm đầy sạn với mốc cùng nhúm rau rừng với mấy người lính còn lại không chịu rời biên cương của Tổ quốc, nhóm của gã trở lại thị xã Tây Ninh êm đềm.

Tại tỉnh đội, mấy viên sĩ quan đang khoe nhau chiếc xe máy mới tậu. Cơm không hạt sạn, hạt lép, hạt mốc.

Bác Cận bảo, thằng cù rờ buồn mà làm gì, đời là rứa.

Hôm sau, nhóm của gã quyết định vượt biên giới theo ngả Bến Sỏi. Chiếc com-măng-ca đít vuông do Rumani sản xuất đang tiến về biên giới hoang tàn thì một quả pháo nổ cái đùng trước mặt, hơi quả pháo làm chiếc xe quay đầu ngược lại.

Thế là cả đoàn không ai bảo ai cứ thế để chiếc xe phóng về hướng thị trấn Gò Dầu, Trảng Bàng. Đột nhiên Bác Cận vỗ tay vào vai ông lái xe người Sài Gòn: Dừng lại!

Bác Cận nhẩy xuống xe.

Gã nhẩy xuống theo.

Thằng cù rờ không sợ à?

Và thế là hai anh em khoác ba lô đi bộ về phía phát xuất của những đạn pháo 130 li mang nhãn hiệu China kia.

17.7.2015.
Gã viết đến đây thì có hẹn phải biến.Thôi ngày mai gã viết tiếp vậy, vì chuyện còn… dài.

Nhà văn Hà Cận và thằng cù rờ ...(tiếp theo)

Gã và bác nhà văn Hà Cận đang đi trên con đường ra trận  rờn rợn vắng ngắt  chứ không hề "mùa này đẹp lắm" như trong thơ chàng thi sĩ lãng mạn  Phạm Tiến Duật, thì có một chiếc cam nhông nhà binh lao tới. Bác Cận giơ tay vẫy.Xe dừng.Những bàn tay lính chìa ra kéo gã và bác Cận lên xe.
Bố già không ở nhà với mẹ đĩ mà lớ ngớ đi đâu thế?
Chúng bay đi tới đâu cho tao với thằng cù rờ này đến tới đấy.
Thì đi.Chả có tiếng cười nào sất.Chả có khuôn mặt roi rói nào sất.Đương nhiên cũng chả có tiếng hát át tiếng đạn pháo nào sất.Tới ngã tư Nhà Thương, xe dừng.
Bố xuống đi, tụi con đi tiếp, bố không đi được đâu, tay chỉ huy ngồi trong ca bin thò đầu ra nói.Gã phóc xuống trước.Bác Cận được cánh lính nắm tay thả xuống sau.Khi tay buông bác Cận lảo đảo xuýt ngã. Cười. Cười đéo gì chúng mày. Bố ơi cứ đi về phía phải có tụi Trung đoàn Gia Định ở đấy.Bố ơi, có con gái thì gả cho con nhá !Bố ơi, đi nhá, cẩn thận dính mìn.
Xe lao đi, để lại cho gã và bác Cận một đống bụi mù mịt.

Trưa gắt.Đồng không mông quạnh.
Ối giời ơi là giời, biết đi đâu bây giờ? Thôi thì cứ đi về phía phải như đám lính bày. Gã và bác Cận đi theo con đường đất hai bên lúp xúp những bụi cỏ dại, những lùm cây. Mày đi sau tao hai mét cứ giữa đường mà đi thằng cù rờ à.Gã hiểu bác Cận buộc gã đi sau cách những hai mét là bảo vệ cho gã, coi như bác lấy cái thân của bác dò mìn cho gã.
Gã thấy thương con người lúc nào cũng băm bổ, lỗ mãng kia quá. Và gã chợt nẩy cái ý nghĩ tại sao mình lại không làm ngược lại? Cả cuộc đời của bác cơ cực, giờ có được chút tình yêu… Thế rồi trong gã bỗng vụt lên cơn bốc đồng, gã nhoi lên trước. Anh cứ theo em!
Thằng cù rờ, cút.Từ giờ phút này tao là chỉ huy. Mày phải chấp hành lệnh của tao!

Bác Hà Cận ơi, xưa nay, làm quái gì bác thích là chỉ huy cơ chứ? Nếu thích thì bây giờ bác đã lên tướng rồi chứ đâu phải một anh nhà văn quèn nữa. Em hiểu rồi, bác nói vậy để cho em khỏi áy náy.Là thằng lính dày dạn bom đạn, bao chiến trường vào ra sống chết, bác chỉ cần nhìn vào mắt thằng em mà bác gọi là thằng cù rờ này là thừa biết nó chả gan góc gì, nó đang sợ hãi, nhưng khốn khổ cho nó là nó không đến nỗi là thằng chỉ nghĩ đến mình.Khốn khổ cho nó, nó sinh ra trong một gia đình tử tế, luôn được giáo dục phải là người tử tế.

Gã biết bác Cận không khó để đọc vị con người gã. Và gã hơn ai hết biết rằng mình đang phập phồng lo lắng.Phía trước chả biết là đâu.Không một bóng người, chỉ cần bất thình lình mấy thằng Khmer đỏ xuất hiện, thế là kết thúc. Bỗng xuất hiện phía trước một cái hố đại bác to như hố bom mà gã thấy nhan nhản ở Trường Sơn, lềnh bềnh nước mưa ngầu đục.
Gã nghe một tiếng rít. Chổng đít lên thằng cù rờ! Bác Cận thét lên. Một tiếng nổ kinh hoàng. Gã và bác Cận bị quật xuống đất, nước ập khắp người.Chuyện gì thế này? Sau phút  gã hoảng hốt, bác Cận nhe mặt đầy bùn toét cười.
Đù mạ, chưa từng thấy.
Gã nhận ra quả đạn pháo 130 li của tụi Khmer đỏ rớt trúng hố nước do cũng một quả đạn pháo 130 li tạo nên.
Chỉ cần thằng Pôn Pốt ấy lúc bắn đánh cái rắm, khẩu pháo lệch một li là rớt xuống đường tao với mày chết toi rồi.Hơ, hơ, hơ… đời tao chưa từng thấy quả pháo nầy rơi trúng chỗ rơi quả đạn pháo khác.Đù mạ, thằng cù rờ ơi, tao chưa từng thấy.

Thế rồi bác Cận vòng tay ôm gã rồi bế thốc gã lên.Khi thả gã xuống mặt đường sũng nước tay của bác mò bóp vào… vùng cấm địa của gã một cái rồi nói:Chuyến này về Sài Gòn tao sẽ giới thiệu cho mày một em, nước nôi nhiều hơn cái hố pháo nầy, con đó sẽ đè mày ra mà hiếp…hơ, hơ, hơ…

Nắng vẫn gắt. Áo quần nhơ nhớp đã phập phù ráo.Im ắng quá.Gã nhớ chuyện bác Cận nói,lúc nẫy nếu chỉ một cái đánh rắm thôi…còn bây giờ làm sao có thể biết cũng có thể vì một cái đánh rắm hoặc một con ruồi ngứa ngáy mà bất ngờ một viên đạn từ những lúm cây hai bên đường kia lao phập chính xác trúng gã. Giời ạ, cái chết sao mà dễ dàng đến thế. Gã thấy mình thật là ngu ngốc cứ theo xe mà về Sài Gòn, giờ này có khi ra hồ Con Rùa uống nước dừa với một cô em xinh đẹp rồi đọc thơ tình của gã cho cô em ấy nghe, rồi hẹn hò…Thế mà đang không lại nhẩy tót xuống xe theo ông anh dở hơi này…

Nói vậy thôi, gã biết tỏng cái tính đồng bóng kinh niên của mình, sợ thì sợ nhưng bảo lui thì không bao giờ chịu lui.
Đi tiếp, bỗng nghe từ một lùm cây bên đường có tiếng chửi, địt mẹ mày, ngu vừa thôi chứ!
Gã mừng rơn rơn vì lính ta rồi.Gã và bác Cận đi về phía lùm cây ấy thì thấy hai thằng lính thông tin áo quần xộc xệch đang ngồi nối dây điện thoại.Thấy có khách hai thằng lính nhố miệng cười rõ thân thiện.

Tụi mày cãi nhau gì đấy?
Bố ạ, thắng này nó ngu quá, con bảo tiểu thuyết với truyện dài khác nhau, nó lại bảo là một.
Gã sực nhớ hồi mới thống nhất đất nước tại nhà 190 Công Lý gã đã chứng kiến hai thằng lính là Trần Mạnh Hảo và Văn Lê mới từ rừng về cũng cãi nhau như mổ bò, Napoleon với Bonapac là hai hay là một.Đứa nào thua thì bị sát ớt vào…chim.
Mày ngu thì có! Bác Cận xạc cho thằng kia một trận ?

Thế là một hả bố? Đéo mẹ, lên đây! Thằng lính thua cúi xuống cho thằng thắng phóc lên lưng.Cõng.Nhoong, nhoong ngựa ông mới về. Thế là cười.Tất nhiên chỉ có thằng được cõng là cười thôi.
Chia tay,thằng được cõng bảo, bố ơi bố có báo Nhân dân không hả bố? Chúng mày thèm đọc báo à? Dạ không tụi con cần giấy để vấn thuốc.
Chả có báo, gã xé những tờ giấy trắng chưa viết trong cuốn sổ tay cho hai thằng lính.
Bố cứ đi dấn thêm tẹo nữa là gặp bộ đội mình đấy. Trung đoàn Gia Định.

Và vài cái dấn nữa thì gã nghe thấy tiếng súng Ak vèo vèo trên đầu. Bác Cận bảo, thằng cù rờ, đứng yên!
Một lúc sau có một chiếc xe tải lao tới, trên xe có năm lính lăm lăm súng. Quân ta hả? Ối giời ơi, bố này trông xa cứ tưởng là lính Pôn Pốt.Lên xe đi! Nhà báo à? Thôi thôi, khỏi phải trình thẻ.May mà bố tóc xoăn đen nhẻm này cứ đứng yên, không chạy đấy, nếu chạy tụi con đòm chết rồi.Bây giờ thì gã mới hiểu kinh nghiệm chiến trường có giá trị như thế nào.Nhiều khi quân ta chết vì quân ta như chơi.

Thế là gã và bác Cận có những ngày là thượng khách tưng bừng của Trung đoàn Gia Định.Sau này Trung đoàn đã được tuyên dương anh hùng vì thành tích tiêu diệt bọn diệt chủng Pôn Pốt được quan thầy Trung Quốc nuôi dưỡng, một lũ quỷ khát máu nhất hành tinh.
Và kỉ niệm cuối cùng ở Trung đoàn này mà gã không thể quên, nhưng rất tiếc lại không có mặt của bác Cận.
Trưa ấy,một cán bộ tuyên huấn Trung đoàn rủ gã và bác Cận đi cắt tóc.Bác Cận bảo tóc tao mấy cọng, cắt cái gì, thế rồi bác lăn võng khò khò. Gã theo chiến hào đến một mô đất.Leo lên mô đất thấy một hồ sen, sen đang mùa, nở, hồng lợt.Gã được ngồi trên chiếc ghế gỗ bên cây thốt nốt già.Đang cúi đầu xuống cho anh cấp dưỡng xoẹt xoẹt kéo thì gã thấy đột nhiên cây thốt nốt rung lên, gã ngước đầu lên, giời ơi, cách cái đầu của gã hơn một mét chình ình một quả đạn B40 trông như cái bắp hoa chuối.. và xịt.
Đương nhiên là xịt. Vì nếu nổ thì thì gã cùng anh cấp dưỡng kiêm cây kéo vàng kia tan thây rồi.

Thôi phải biến sớm thôi.Không thể có lần thứ ba may mắn đâu Văn cù rờ ơi.
Và ngày hôm sau, gã cùng bác Cận theo xe của Trung đoàn về Sài Gòn lĩnh lính mới.
Gã tự nhủ, thôi lần sau đếch dại nữa.Nhưng rồi gã chua xót nghĩ, mình có quyền lựa chọn, còn hàng triệu những người lính của đất nước này làm gì có cái quyền ấy? Làm gì có? Và thế là… trong số họ biết bao người vĩnh viễn không thể trở về mái nhà xưa để được gọi tiếng gọi mẹ ơi, để được hẹn hò bờ đê, đống rơm với cô gái làng, để được cùng em trên con đường hoa sữa hay lá me bay…

Nhà văn Hà Cận chậc chậc cái miệng nồng mùi thuốc lá Vàm Cỏ , thằng cù rờ à, mày có thấy, làm sao không có đánh nhau vẫn hay hơn có đánh nhau không?

18.7.2015.Sài Gòn ào ào mưa.

Nói vậy thôi, chỉ một thời gian sau, gã đã lại qua Campuchia và lần này thì vào tận hang ổ của tụi diệt chủng Pôn Pốt. Ngày mai có thể gã sẽ kể nếu có ...hứng.


Nguồn Fb LTV.
VANDANBNN giời thiệu

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: