…Lễ lạt xong, cháu lão
lại nhắc lần nữa về việc có nên lên Tam Đảo hay không?
Thực tình mà nói, thằng Chuếch không định làm một phép thử thăm
dò. Nó chưa lần nào lên núi Tam đảo, muốn nhân chuyến này đi cho biết đường. Lỡ
mai này bạn gái nó có rủ đi thì nó đã biết nơi ấy rồi. Định vị của xe chỉ có
thể chỉ dẫn đường đi chứ không chỉ dẫn nơi ăn chốn ở khu du lịch sinh thái như
thế nào.
Còn lão Đợi có mát mẻ một chút cũng là lẽ tự nhiên. Như thế
người ta uống một lon bia giải khát, hay tách cà phê, chả có gì quan trọng. Lâu
lâu đám con của lão vẫn thường thưởng cho bố chúng một chuyến pichsnich như thế,
để lão dối già.
Xe chuyển hướng, nhắm tới đại gia thứ nhất.
Chúng tôi đang đứng ngoài khu vườn có tường xây bao khá cao. Chỉ nhìn thấy phần trên khu biệt thự hoành tráng, mái lợp ngói đỏ Hạ Long. Có những con nghê đúc bằng đồng chầu hai bên. Ở chính giữa là ô hình mặt trăng khảm nổi bằng đá quý, nguyên khối.
Chả rõ thực hư thế nào, thấy lão Đợi bảo: “Về phong thủy như thế này là sai. Rồng chầu mặt nguyệt thì đúng, chứ nghê chầu là cái sai lớn. Khi công trình đang làm anh đã góp ý ông ấy không chịu nghe. Giàu có trên nền tảng vô học thiếu và văn hóa quả thực là một tai họa!”
Thấy tôi có vẻ không hiểu, lão bảo để khi về, lão sẽ giải thích vì sao có câu nói như vậy. Vừa lúc cánh cổng đúc bằng gang chợt mở.
Chúng tôi đang đứng ngoài khu vườn có tường xây bao khá cao. Chỉ nhìn thấy phần trên khu biệt thự hoành tráng, mái lợp ngói đỏ Hạ Long. Có những con nghê đúc bằng đồng chầu hai bên. Ở chính giữa là ô hình mặt trăng khảm nổi bằng đá quý, nguyên khối.
Chả rõ thực hư thế nào, thấy lão Đợi bảo: “Về phong thủy như thế này là sai. Rồng chầu mặt nguyệt thì đúng, chứ nghê chầu là cái sai lớn. Khi công trình đang làm anh đã góp ý ông ấy không chịu nghe. Giàu có trên nền tảng vô học thiếu và văn hóa quả thực là một tai họa!”
Thấy tôi có vẻ không hiểu, lão bảo để khi về, lão sẽ giải thích vì sao có câu nói như vậy. Vừa lúc cánh cổng đúc bằng gang chợt mở.
Ra đón khách là một người đàn ông ở quãng tuổi chia trung bình
giữa tôi và lão Đợi. Nghĩa là không quá già và không còn trẻ, chừng ngoài năm
mươi. Người này tai vểnh, bàn tay to, cặp môi mấp máy, gáy phẳng, cổ cực ngắn.
Rất khó nói thuộc tuýp người nào? Riêng cặp mắt có nét gì hao hao giống thằng
Chuếch cháu lão đợi. Ông ta có giọng nói khàn khàn như người đang bị viêm họng,
tiếp chúng tôi một cách ơ hờ, không có ý gì vồn vập, mặn mà.
Trước lúc đến đây lão Đợi có trích ngang về người này một quãng:
“Ông này trưởng trạm kiểm lâm, có họ bên ngoại mấy đời với lão. Ông cố nội ông ấy xưa là bần cố nông được chia hương hỏa
cải cách ruộng đất. Khu biệt thự này chính là nền cũ ngôi nhà ngói năm gian nhà
lão Đợi ở đến đời thứ mười bị mất.
Năm tháng qua đi chuyện ân oán lâu ngày nhạt dần. Không mấy ai nặng nề chuyện cũ.
Năm tháng qua đi chuyện ân oán lâu ngày nhạt dần. Không mấy ai nặng nề chuyện cũ.
Lâu lâu lão đợi về làng vẫn đến chỗ này chơi. Vừa là thăm nơi
chôn rau cắt rốn của mình. Hai là nếu có cơ hội mua lại được chỗ này, dẫu có
đắt lão cũng mua.
Lão sẽ cho xây nhà từ đường để con cháu lâu lâu có về thăm quê,
thờ cúng tổ tiên có chỗ tụ họp. Nhiều lần như thế trở nên thân thiết, quên hẳn
chuyện cũ đã qua của cái thời không mấy người muốn nhắc tới. Vả lại người của
thời đó giờ chẳng còn mấy người, lớp trẻ lại không quan tâm.
Chủ nhà bảo khi xây khu biệt thự này con trai ông ta định làm
khu du lịch sinh thái. Du lịch nhà vườn. Chỗ này gần sát bờ sông, vị trí cực
đẹp. Từ đây ra ngoài thành phố chỉ hơn chục cây số, lại là trung tâm của cả ba
khu du lịch tâm linh, nhất cả nước, hiếm có nơi nào có vị thế như vậy.
Nhà nghỉ xây xong. Vườn cây cũng trồng đâu vào đấy, bắt đầu có
hoa rồi có quả. Có một số thứ chả đâu bằng .. thì đột ngột anh con trai duy
nhất bị bắt. Vụ mấy trăm bánh hêroin bên Bắc Ninh có dính líu đến anh ta. Lo
liệu mãi mới qua được cái án tử, nhưng cũng hơn chục năm nữa người trai ấy mới
có thể trở về nếu anh ta không bị chết bệnh hay chết tai nạ trong tù. Năm năm
qua, khu du lịch sinh thái trong dự tính đành bỏ dở. Ông bố ở nhà được anh con
nhắn về bán tất khu này để lo tiếp cho anh ta và để bố dưỡng già. Đúng ngay
thời điểm bất động sản đóng băng, bán đâu có dễ. Giá như cách đây một vài năm,
không đắt thì rẻ, còn có người mua. Đến như lão Đợi từng có dự tính như thế mà
lần này chưa thấy ý kiến gì? Hoặc là lão ngấm ngầm trong bụng dự tính chi đó mà
mình chưa hiểu? Tôi thấy tốt nhất là không nên hỏi. Với lại không khí có phần
ảm đạm, tự nhiên cảm thấy mất hứng thú tìm hiểu hay tò mò vốn là thói quen xấu của
tôi.
Theo yêu cầu của lão Đợi, chủ nhà vẻ mặt không vui nhưng vẫn chiều lòng,
dẫn cả bọn mấy ông cháu đi lòng vòng một lượt.
Chỗ này vườn hoa cây cảnh, chỗ kia bể bơi lát đá nhập ngoại
trắng muốt. Cây bon sai uốn éo hàng hàng.
Đột ngột hiện ra một dãy dài giàn su su, bầu bí, dưa chuột và cả
đám ngô trồng đã phun râu. Đây chắc hẳn là đối phó tình thế, nguồn sống của
những người ở lại. Một ông già và hai đứa cháu, con của kẻ xa nhà. Ông ta bảo:” May mà tôi vẫn đứng tên
trong sổ đỏ, không thì dạo đó xong rồi”. Đôi mắt nhỏ của ông ấy chợt ánh lên
chút tia sáng hiếm hoi rồi chợt tắt.
Chủ nhà có ý mời cơm nhưng lão đợi bảo là đã có hẹn với người em, trưa nay chúng tôi sẽ ăn cơm ở đó. Chủ nhà cũng không giữ. Hình như ông ta khẽ thở dài. Tôi bắt gặp cái nhìn như có điều thắc mắc tự nơi ông. Tôi cố giữ vẻ điềm nhiên, vẻ mặt của kẻ vô cảm, vốn ghét cay ghét đắng đối với mình!
Chủ nhà có ý mời cơm nhưng lão đợi bảo là đã có hẹn với người em, trưa nay chúng tôi sẽ ăn cơm ở đó. Chủ nhà cũng không giữ. Hình như ông ta khẽ thở dài. Tôi bắt gặp cái nhìn như có điều thắc mắc tự nơi ông. Tôi cố giữ vẻ điềm nhiên, vẻ mặt của kẻ vô cảm, vốn ghét cay ghét đắng đối với mình!
( Còn nữa..)
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét