Văn hóa phương Đông tự cầm tóc mình nhấc lên mà mãi mãi vẫn lùn
Nguyễn Hoàng Đức
Có rất nhiều cây bút đã viết về đề tài văn hóa phương Tây – văn hóa phương Đông, như kiểu hai mạn của một con tầu, hay hai cánh của một con chim, hoặc như chiếc bập bênh có hai đầu, tức là như một cấu trúc cơ học vật lý –suy rộng hơn là địa lý, hai bên bằng nhau. Tiêu biểu nhất mới đây là bài của GS TS Phạm Đức Dương được đăng trên ‘Thế giới và Việt Nam’ với nhan đề “Mọi nền văn hóa đều đẹp”, bài có đoạn:“Dựa trên định nghĩa văn hóa, chúng ta có thể kết luận: Là Con – Người, dù phương Đông hay phương Tây đều có ứng xử 2 mặt và tùy theo lựa chọn mà mỗi nền văn hóa có những mặt mạnh và mặt yếu khác nhau, rất đa dạng, nhưng không có nền văn hóa nào được phép tự xem là hoàn hảo, đứng trên, cao hơn nền văn hóa khác”.
Tôi nghĩ rằng GS Dương viết theo lối “hay chữ” kiểu học trò học chẹt mà không dựa trên khoa học. Tại sao một vị giáo sư mà không đi đến kết luận khoa học, mà lại dựa trên “định nghĩa văn hóa”? Lẽ ra ông nên biết dựa trên hiện thực khách quan thì cái kết luận của ông còn mang giá trị phổ quát, đằng này ông dựa trên định nghĩa văn hóa, thì trên thế giới có khoảng một triệu định nghĩa về văn hóa, nhưng nếu là sự thật, thì cả thế giới chỉ có một sự thật thôi.
Tôi viết bài này với mục đích bài trừ niềm kiêu hãnh giả mạo của những tầm vóc hủ nho, muốn ấm ớ cào bằng rằng: phương Đông là ta ngang ngửa với phương Tây. Cách nghĩ này làm cho con người yếu kém, cảm tính, ít khoa học. lạc hậu của châu Á, đặc biệt là Việt Nam đang đứng đội sổ của nhân loại ngủ quên trong giấc mơ hiện tại, không bao giờ muốn vươn lên đuổi kịp nhân loại, mà ếch ngồi đáy giếng, vỗ ngực ta chẳng kém ai, rồi thành chẳng ai bằng ta, tiếp đến là ta nhất thiên hạ.
-Trước hết đông người như Trung Quốc, thì Lãnh tụ Tôn Trung Sơn đã từng nói: Trung Quốc chỉ có gia tộc mà không có quốc tộc. Xưa nay Trung Quốc chưa có các cuộc đấu tranh vì tư tưởng, tôn giáo và tự do, chỉ có các cuộc đánh nhau vì chỗ ngồi, đất đai và đàn bà.
Mới đây, các nhà lãnh đạo phương Tây nói thẳng: Trung Quốc không bao giờ trở thành quốc gia lãnh đạo thế giới, bởi vì họ chưa bao giờ có truyền thống sản sinh tư tưởng. Nói thế, thì khác gì bảo, Trung Quốc đông người cũng chỉ là cơ bắp thôi.
-Ấn Độ đông thứ hai thế giới, nhưng chính lãnh tụ thiên tài của họ là thánh Gandhi đã từng nói: “Chúng ta chống lại nước Anh, chứ không chống lại thể chế Anh”. Sau khi giành được độc lập, Ấn Độ vẫn áp dụng chính thể Quân chủ lập hiến của Anh. Gandhi còn nói: nhờ pháp luật của Anh Quốc chặt chẽ, thượng tôn pháp luật mà chúng ta có thể tay không đấu tranh bất bạo động để đòi công lý cho dân tộc.
-Không có một tác giả nào ở Âu Mỹ ao ước các giải thưởng ở châu Á. Nhưng tất cả các tác giả ở châu Á đều khao khát các giải thưởng ở Âu Mỹ.
-Không một nhà quyền quí nào ở châu Á muốn gửi con đến học tại các quốc gia châu Á. Tại sao? Vì chúng lẩm cẩm lạc hậu.
-Chỉ một phần nghìn người du học Âu Mỹ trở về đã làm giám đốc tất cả các học viện ở Trung Quốc.
-Các nhà lãnh đạo đỏ ở Trung Quốc và Việt Nam chỉ gửi con sang Âu Mỹ học, chứ đâu có thích học ở các trường đại học phương Đông? Tại sao? Vì hủ nho, dốt nát. Lúc nào cũng ỡm ờ nói nước đôi.
-Sách giáo khoa trên toàn thế giới chủ yếu là kiến thức của Tây, chứ có mấy chữ là kiến thức âm lịch của mấy anh Tầu, Việt Nam thì có không?
-Tại Việt Nam, những người xuất chúng nhất như Đặng Thái Sơn, Ngô Bảo Châu là tây học hay đông học?
-Từ Ấn Độ sang Trung Quốc và Việt Nam… những con người thành công từ đầu thế kỷ 20 đến nay, có một tư duy Đông học, hay âm lịch học nào thành công không? Hay là tàn lụi đi như mấy sọt rác đòi ngâm nga mấy vần thơ vụn theo đuôi ăn sái cảm xúc? Hãy công tâm đếm đi từ chính trị đến nghệ thuật rồi văn chương và điện ảnh!
-Nhà triết học Pháp Francois Jullien còn phân tích rất kỹ rằng: văn hóa Trung Quốc đề cao “cái nhạt”, tức là nhạt hóa để không nổi trội, để an toàn ở mọi nơi. Than ôi, cả một dân tộc chủ trương sống nhạt sợ có mùi thơm lại thành mồi cho kẻ khác ăn thịt, thì còn gì để bàn nữa, mà cứ suốt ngày đòi khoe mẽ “văn hóa phương Đông”!
-Văn hóa Tầu đâu có tạo ra người biết trọng chữ tín và danh dự, chủ yếu là cậy đông lấy thịt đè người, sẵn sàng chui háng như Hàn Tín để cầu an. Việt Nam hiện nay đang nổi lên là nước giam cầm đồng tộc dưới hầm để may vá, giam trong nhà có đèn điện để trồng anh túc, nói dối tràn lan, ăn cắp theo con số chính thức cũng như môi trường có các yết thị ở các nước xung quanh là không nước nào có thể cạnh tranh giải quán quân. Còn chiếc nón truyền thống hiện đang thành nón đội sổ đội lên đầu người mang quốc tịch Việt Nam từ quan đến dân.
-Cả thế giới người ta đã áp dụng thẻ dân sự, còn mấy anh lạc hậu sau rốt của lịch sử vẫn đang áp dụng chế độ hộ khẩu, vậy mà lúc nào cũng sẵn sàng mở miệng hát khúc quân hành “văn hóa phương Đông cao chẳng kém gì phương Tây”. Chẳng bẽ bàng lắm sao?!
Nêu thế thôi, chứ thực ra nhìn vào bất kể cái gì cũng thấy kiểu à uôm lạc hậu của người phương Đông. Mấy người ngồi lê chợ búa vẫn nói “của Tây có bao giờ sai”. Họ vừa nói vừa nhấc cái chai, cái hộp có số má chỉ dẫn đàng hoàng lên. Đến tiền âm phủ họ cũng in tiền đô la để cho ông bà dưới thế được yên tâm… Bao giờ thì văn hóa phương Đông tạo cho người ta niềm tin như vậy? Nhưng than ôi, thứ ếch ngồi đáy giếng lúc nào cũng nói hai – ba giọng, thì làm sao có được cái gì rõ ràng minh bạch. Cuối cùng tôi muốn nhắn nhủ với các giáo sư, tiến sĩ âm lịch rằng: dù các vị có đông đến bao nhiêu, nhưng với cái cách kiễng chân đòi trá hàng, muốn ngang ngửa với văn hóa Tây Âu, các vị chưa bao giờ chạm ngón chân vào con đường tiến bộ được đâu. Muốn tiến bộ ư, làm gì có con đường nào khác là lý trí, công lý, minh bạch, đàng hoàng, thước đo phổ quát. Khi nào chúng ta còn lẩn trốn điều đó thì chúng ta chỉ là trẻ con tập trận giả sau góc bếp.
NHĐ 25/04/2014
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét