Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Tư, 20 tháng 11, 2013

Văn vở gì đây?

KÍCH PHỌT ( tiếp &...hết)




Thật ra anh tên là Kích và tôi cũng chả có ý định biên về anh nhưng sáng nay cafe đọc báo thấy cái tít " hãi hùng rau xanh dùng thuốc " kích phọt"..." làm tôi vãi quá nên xin phép lấy cái động từ " phọt" mà gán vào tên anh. Thành anh Kích Phọt hehe...

Gớm, giời cho mỗi người một tên, may nhờ rủi chịu. Cũng như anh, gớm chết chết Nguyễn Xung Kích. Đấy là tên cúng cơm các cụ đặt cho. Vào cái thủa kém văn minh thì tên đó kể ra quá là ái ố, hơn hẳn nhiều boong so với những loại b.l. Sài - Bẹn..., các cái vân vân.

Tôi chả hiểu trước khi sinh ra anh thì song thân " xung kích" bao nhiêu bận hay hô hoán bao nhiêu lần nhưng nom cái con người anh nó hoạt kê lắm. Người anh nếu kê thêm 3 viên gạch chỉ thì cũng được một mét sáu mươi. Là giống đực nhưng ngực lại tấn công và mông thì phòng thủ, nom cứ nhang nhác hình hài ông Xạc - Lô. 



Cái mặt anh trông mới buồn cười, nó vửa như mấy ông Di Lặc lại vửa thanh tao có nét hao hao lợn mán. Cặp lông mày rậm thay vì hếch lên lại chúc xuống theo lối mũi dòm mồm, quây lấy đôi mắt bồ câu lươn tí hỉn. Mũi anh bẹp từ cánh cho đến sống, rỗ nức nở. Được mỗi cái miệng là duyên, nói năng cứ bem bép, nhóp nhép như mang cá chép. Nhiều bận hăng hái, nước màu hai bên mép túa ra, nâu xỉn như mắm tôm đánh bồng cùng chanh - diệu.

Thi thoảng anh hay xuôi Hà Nội. Tôi nói xuôi bởi anh tít mạn Hà Giang quan tái. Tôi xin phép không kể cái công việc anh ra làm gì nhưng nghe đâu cũng có tí phẩm hàm sái xẩm. Mỗi bận xuôi là tôi phục kích anh để đổ bia theo kiểu người ta đổ dế. Là phải cho ướt sũng và ngoi lên bờ thở mới thôi. Vài ba lần anh còn thích, nhưng những lần sau là anh xin, chỉ đòi xơi diệu. Tôi bảo bia ngon mà. Anh gật, nhưng lại bảo mỗi tội hay phải đi đái, mỏi b..hehe.

Nhưng để kiếm được cái tang diệu ngô hạ thổ của con đồng bào anh hay uống ở Hà Thành này thì khó ngang cả Chọng bác tôi rên xiết khi vác nghị quyết đi xây dựng Chủ nghĩa Xã hội nên tôi mặc mẹ anh đánh vật với mớ memu Vodka các kiểu. Hình như anh không tinh thông chữ tây nên thảy cả quyển memu to phạc cho tôi, bảo tùy mày chọn. Thế thôi mà tôi phấn khởi quá nên gọi Vodka Men uống cho nó chuẩn men, và quan trọng là rẻ hehe. Chứ như cái tạng anh đá phải bay đôi chai Zenka nhuôm thì tôi chả vỡ mõm. Tôi thiết nghĩ diệu tợn như anh thì uống thức đó là vừa. Mọi nhẽ cao cấp hay ngon miệng khác là không cần thiết, phỏng anh Kích Phọt?

Được cái anh cũng dễ tính, cơm cốt để no và diệu cốt để say. Cái anh thích hơn là chớp hình và chém gió. Đi đâu bâu giờ bên hông cũng găm con Canon mini ba triệu rưỡi, nách kè kè quả Ai-bát có lớp vỏ màu phấn hồng. Gì anh cũng chớp nhưng thú nhất là chớp những người có tí tiếng tăm hay máu mặt. Bất luận già hay trẻ, nổi ít hay nổi nhiều, tăm to hay tăm bé..., anh chớp tất. Xong là chen chân xin kiểu tổng kết cùng với đối tượng, mồm bung xòe rực rỡ, tay kề vai - ôm hông. Cá biệt anh còn khoe tôi kiểu ảnh để đời khi chớp cùng Tướng giáp hùi ngài còn sống. Đại khái là anh áp má nghiêng nghiêng vào đầu cụ, mồm cười bung bét, hay tay xòe chữ V hai bên, xì - tin theo kiểu V-bóp. Trông cái ảnh đó người không hiểu sẽ chửi anh thậm tệ về cái lối tạo hình dã man bên xác chết. Nhưng cũng may, vì là để đời nên anh giấu tiệt, ít người hay hehe. 



Tôi cũng định biện đôi dòng về sự chém gió của anh, nhưng thôi, năm nay bão lụt nhiều quá rồi. Nhỡ ra nó lan đến Hà Giang quê anh mà hoành hành thì khốn. Nên, tôi xin. Các bạn chỉ cần biết là người làm sao của chiêm bao làm vậy. Chả cần kích anh vẫn phọt, không phải bắn K45 hô hoán anh vưỡn...xung kích tăng - bo. Vãi lắm...

Chuyến rồi lên Hà Giang chơi như tôi đã biên trong Suýt Giao Cấu, mục đích chính là để anh thợ văn gặp vài người muôn năm cũ, anh thợ xây đi " đóng gạch" giải đen, anh thợ buôn đi thư giãn trốn nợ, anh thợ học đi kiếm lá rừng chữa chứng người iêu nhét âm hộ vào mồm mà cứ thè ra. Và tôi, thợ hót, chả mục đích đéo gì, đi như đi hoang.

Anh đôn đáo lắm. Ngày nào cũng hỏi han mấy bận rằng khởi hành hôm nao, ăn ngủ thế nào. Tôi kệ mẹ. Tính tôi không thích làm phiền ai. Chỉ hẹn hò mờ sáng chờ tôi rồi đi đá cút diệu ngô, ăn bát tiết canh lợn mán đỏ trong hơi sương là được. Hôm bọn tôi lên, chỉ báo cho anh khi xe đang rầm rì chuyển bến. Anh bảo iên tâm nhé, mình bố trí hết rồi. Rồi chốt hạ, tối nay mình ngủ cơ quan, mai đón đoàn cho tiện. Hehe đkm...

Anh đưa bọn tôi về một khu liên cơ ăn ngủ đụ ị oách nhất tỉnh lỵ biên viễn, mọi nhẽ từ A đến...Á há há. Y hẹn tôi bảo đi choén luôn rồi về nghỉ ngơi tí chút rồi theo hẹn hò mà làm nhưng anh bảo để con mặt giời lên cao bằng nửa con sào thì hẵng đi, anh bố trí hết rồi, ban bệ đâu ra đấy cả. Việc bây giờ là anh tranh thủ khai thác tí tiểu sử của các thành viên để tiện bề giới thiệu khi tụ bạ. Cứ tưởng đến tên tuổi và nơi làm việc là cùng, ai ngờ anh lập biểu như tiểu sử trong công tác cán bộ. Tôi khiếp quá, cứ nghĩ là anh hoạt kê thôi, chứ đâu ngờ...



Nơi diễn ra đại yến chào mừng là quán lolotica khá oách, qua một cây cầu bắc ngang dòng Lô Giang. Không hiểu anh có đặt trước hay không mà thấy người ta biện ra năm, bảy món. Từ tiết nấu canh lá đắng, cho tới lòng dồi nướng hấp, cải Mông chấm trứng gà ri..., mọi thứ thơm nhức mũi, ngon khỏi kể mất công. Cái mất công nhất là giới thiệu thành phần. Anh cầm tờ A4 đọc vanh vách giới thiệu tiểu sử từng người một, nghe kêu oang oác. Đến phần tôi thì anh đá mắt sang rất trịnh trọng, mặc dù tư thế tôi không mấy nhã là đang mút mát khúc dồi mềm ngậy. Anh cao giọng bảo tôi là đệ nhất tục tĩu xứ Bắc Kỳ, niềm tự hào của hệ thống ống nhổ An-nam. Đèo mịa...

Nhưng đến lượt thành phần bên anh thì lại rất qua loa nhưng được cái bố trí đối trọng chu đáo. Anh thợ văn trung ương được anh bố trí hai thợ văn hàng huyện tiếp. Anh thợ xây thì được ba anh làm thủy điện hầu. Anh thợ buôn cũng thế. Mỗi anh thợ học thì thiếu đối trọng nên anh phải hú con gái anh ra. Cháu xinh, đang học lớp 12, áo trắng bảng tên phất phới. Tôi, thợ hót thì anh lại bố trí cho một ngài ngồi cả buổi ngậm tăm nhưng diệu thì lại như hũ chìm, uống bai bải như thánh sống. 

Hai ngày tôi ngụm lặn trong diệu thịt nên người úng bủng như nếp cái ngấm men. Trong một thói quen chông chênh khó bỏ tôi vẫn nhắc anh về tí hương sắc vùng cao, có thể là một cô Dao, cô Mán, cô Mường. Anh điệu đà bảo iên tâm, mình bố trí hết rồi nhưng hãy dành cho phút cuối. Ý anh là phút giã biệt chăng? Anh còn ướm tôi cần chân dài như kiếm Nhật hay ngắn tũn như ếch đồng. Tôi không mấy nhiêu khê, miễn thơm tho là được. Gái đối với tôi, sạch đồng nghĩa là đẹp. Cứ phải sạch đẹp. Chứ xinh mấy xinh mà móng tay cáu bẩn là tôi a - lê con chim cút ngay. Đéo nói nhiều! 

Còn 3 giờ đồng hồ nữa là bọn tôi xuôi theo chuyến xe ngược hôm lên. Buổi tối miền biên viễn buồn bã người. Anh hẹn hò ăn uống ở quán gà 9 phút, là cái lối nói tắt của việc nấu nướng phục vụ có thời gian. Gà 9 phút tôi cũng chả thích bằng...phụt 9 phát aha.

Anh đến dẫn theo hai em mái tơ. Lũ bọn tôi đang ngồi như ngan phải búa ngỏng hết cả dậy. Hai bông hoa của núi rừng mộc mạc, rực rỡ và chắc chắn. Một em bán buôn chợ tỉnh, một em kinh tài một ban to. Lần lượt bắt tay nhau. Tôi không biết các anh kia thế nào, chứ đến lượt tôi cả hai cô nàng đều lấy ngón trỏ cọ cọ vào gan bàn tay tôi thiện nghệ. Máy tôi nóng ran, chày tôi mừng phất phới. Tôi đồ rằng đây là một cử chỉ thân thiện hoặc chí ít cũng là một tín hiệu tốt lành. Nhưng tôi hơi nhột dạ khi nom hai bàn tay ấy, nó to bản, chắc phè phè, móng đen và cụt ngũn. Vẫn biết gái vùng cao nó thế nhưng tôi không khỏi phân vân bởi cái thói tiền ít hít .. thơm nhố nhăng báng bổ hố hố. 



Thôi thì không có chó đành bắt mèo ăn cứt. Tôi cố tỏ ra hài hòa để không phụ tấm chân thành của anh, bụng bảo dạ nhanh nhanh rồi té. Nhưng khó quá bởi họ nại đủ lý do để chèo kéo tôi uống, nhất là hai cô nàng kia. Chưa bao giờ tôi ngồi uống diệu trong cái trạng thái bất an, phấn khởi, chông chênh và định mệnh như vậy. Tôi phó thác cho số phận bằng cách tung nắp bia lên cao, sấp ở lại, ngửa ra về. Sấp, giời ạ!

Anh thợ văn và anh thợ học nhẽ không mấy hứng hoặc thấy ghế ít mà đít nhiều nên vội vàng xuôi sớm. Còn lại anh thợ xây, anh thợ buôn và tôi. Cả bọn dịch đít sang dãy nhà hàng nổi trên dòng Lô Giang cho nhã và mục đích chính là cơ cấu sự giao hoan cho nó phong tình. Tôi, anh và hai cô nàng ngồi một taxi, hai anh kia ngồi một xe khác với đồ lề lỉnh kỉnh và mấy can diệu ngô. Xe chậm trên phố vắng. Khi đang ngang cầu sang sông thì phía đuôi xe tôi có một con bán tải nhá pha sáng quắc. Tôi chột nghĩ là khoe đèn, chứ đường xá thênh thang thế này vượt thì cứ vượt chứ nhá nhẩm xin đường làm cái gì. Hai cô nàng ngồi cạnh tôi băng ghế sau thấy sự lạ ngoái cổ nhìn, miệng lầm bầm chửi tục. Rồi một trong hai cô thét lên, xe nhà xe nhà. Tôi chả hiểu gì cả nhưng kịp nghe tiếng anh thất thanh, bỏ mẹ, té nhanh bến xe. Tôi run bắn và kịp hiểu ra là trên xe kia có thể là chồng, người iêu hay người tình của các cô nàng. Ăn chơi ai lại mưa rơi thế này? Mưa to quá thì nên vào nhà là hơn hehehe.

Tôi chui lên xe nằm im thin thít. Hai anh thợ kia cũng lục đục giở đồ nhét vào khoang. Qua cửa kính tôi trông thấy anh đang phân bua gì đó với hai gã lực điền bặm trợn, rồi tay bắt mặt mừng kéo cả lũ lên xe mà không thèm vẫy chào tạm biệt. Viết đến đây lại nhớ đến cái cảnh ông bạn tôi, đệ nhất phượt tử An-nam khi lọ mọ quan tái chim gái, tí nữa là được chén rồi nhưng bị giai bản phát hiện ra. Chúng hò nhau cưỡi ngựa và chạy bộ bắn súng kíp vào ông bạn đang cố đánh võng con Min - khơ vòng vèo tránh đạn. May là các anh tooc diệu say nên tay súng bớt đi phần thiện nghệ chứ không ông bạn tôi đã bỏ xác trên đồi. Cũng như tôi, nhờ anh nhanh trí phi thẳng bến xe chứ mà lòng vòng thì kiểu gì chả ăn dăm quả đấm, tệ hơn thì cũng vài nhát rìu vào bộ hạ. Há há...

Xe về đến Tuyên Quang khi tôi hẵng còn mơ màng thi anh gọi điện, giọng hổn hển " cho mình xin lỗi nhé, đó chẳng qua là một tai nạn". Tôi cười, tai nạn kiểu như anh tôi gặp nhiều rồi. Cái tôi chưa gặp là ăn đạn súng kíp, bạt tai hay đại rìu thôi.

Nhưng thú thật tôi cũng một phen phọt cứt. Tiên nhân anh Kích Phọt! 



Biết đâu, đấy cũng là cách đuổi khách của đồng bào? Hoặc là một sự tiễn đưa đầy ấn tượng chả hạn? Tôi biết đéo đâu đấy!

Phần nhận xét hiển thị trên trang

Không có nhận xét nào: