VO uu
Trước ngày đạt đóa vô ưu, tôi đang thiền định. Tâm Ma xuất hiện vẻ mặt vênh váo, cười khinh bỉ, chất vấn:
- Ngươi định đi tìm sự an lạc, thoát khổ trong tấm thân xác khô gầy đó sao? Phải rồi ngươi sẽ thoát khổ khi ngươi thành xác chết.
Nói xong, Tâm Ma cất lên tiếng cười the thé, cười mà như khóc. Tôi thoáng rùng mình nhưng lấy lại được sự định tỉnh và im lặng. Tâm Ma lại lên tiếng, giọng âm u, đầy vẻ hăm dọa:
- Ta và ngươi ở cùng chung một nhà. Ngươi chết mặc ngươi, hà cớ gì hành hạ, bức hại ta. Khiến ta đói khổ, nhìn rượu thịt ê hề, của ngon, vật lạ mà ta phải nuốt nước miếng ừng ực. Hãy mau trả sự tự do lại cho ta! Nếu không ta sẽ khiến ngươi sống không bằng chết.
Tôi vẫn giữ sự im lặng. Không gian về đêm lành lạnh, tĩnh mịch. Hai hố mắt Tâm Ma rực đỏ lửa hận thù, người rung bần bật thể hiện sự căm tức tột độ.
Rồi ánh mắt Tâm Ma như dịu lại, cất tiếng nói có phần hòa hoãn, chiêu dụ:
- Thôi được! Ta nhường ngươi vậy. Thôi, ngươi đừng cố tìm đạo nữa chỉ hại thân. Ta sẽ vì ngươi kiếm thật nhiều tiền bạc, của báu, rượu ngon, gái đẹp,... Ngươi muốn gì ta chiều theo ý ngươi hết.
Tôi điềm nhiên buộc miệng hỏi:
- Những thứ ngươi nói có khiến ta thoát khỏi khổ đau trong cuộc sống, thoát khỏi luân hồi sinh tử không?
Nghe xong câu nói này Tâm Ma đột nhiên biến mất.
Ngày đạt đóa vô ưu, tôi đang ở trong tâm thái hỷ lạc của thiền định.
Tâm Ma bất chợt xuất hiện cười hềnh hệch vẻ mặt đầy gian trá buông lời:
- Chúc mừng! Chúc mừng Ngài đã đạt được sự vô ưu. Ngài sẽ làm giáo chủ của bốn phương. Tông giáo của Ngài là gì? Ngài lấy pháp hiệu là gì?
Tôi lên tiếng:
- Hãy thôi đi Tâm Ma! Ta sẽ vào Địa ngục.
Tâm Ma ngẩn ngơ:
- Ngài mượn pháp Phật sao lại nói lời ma?
Tôi trả lời:
- Ta không nói lời hư dối, ta vào Địa ngục. Xác thân này ta sẽ gửi về cho thiên hạ, những người có bệnh về thân, những người thật sự cần đến nó.
Tâm Ma lên tiếng:
- Nhưng đức Phật thành đạo, Người không làm vậy. Tại sao Ngài làm vậy?
Tôi bình thản nói:
- Tâm Ma ngươi thật khéo dụng tâm phân biệt. Những người có bệnh về thân cũng cần được chữa trị. Ta chết để muôn người sống được thật sống, khi có Tình yêu thương chân thật trong đời.
Tâm Ma gào lên:
- Không! Ta không cho phép ngươi làm vậy. Ngươi bức hại ta phải bỏ thân mà đi nhưng ta không cho phép ngươi phá hoại xác thân của ta. Tại sao ngươi làm vậy?
Tôi cười nhẹ:
- Tâm Ma, ngươi vẫn u mê như người đời. Ngươi chỉ biết đến đức Phật toàn tri, Thánh Ala toàn thiện, Chúa Jesu toàn năng nhưng lại không biết đến một Ma Vương đáng yêu.
Tâm Ma rít lên những tiếng đinh tai:
- Ta sẽ ngăn không cho ngươi làm điều này! Ta sẽ ngăn lại! Ngăn lại!
Sau ngày đạt đóa vô ưu, tôi thiền định quán chiếu. Quả nhiên nhân loại có hai loại bệnh chính - Bệnh về thân và bệnh về tâm.
Cả hai loại bệnh này nguyên nhân phần nhiều là do của cải, tiền bạc mang lại. Người thì tham lam tích góp sinh ra ích kỷ, tranh giành ganh ghét, tạo nhiều nghiệp xấu ác,... gây bệnh về tâm. Ăn uống vô độ, thừa mứa, tham đắm ngũ dục gây bệnh về thân. Người thì nghèo khổ, đói lạnh, chịu quả báo đời trước, bệnh tật triền miên. Người này ngược xuôi, tất tả tìm miếng cơm manh áo, đâu có thời gian tìm hiểu chánh pháp, làm sao tiêu được nghiệp cũ?
Thôi, ta nên lập quỹ “Từ Bi Sinh Hỷ Lạc”. Ta sẽ vì người mà nuôi dưỡng lòng từ bi, xóa bỏ sự ích kỷ tham lam,… giúp người nghèo khó có đủ cơm ăn áo mặc, bệnh tật thuyên giảm, tin sâu nhân quả, học hỏi hành trì theo chánh pháp nhằm tiêu trừ nghiệp cũ, dứt khổ đau, sớm đạt sự giác ngộ, giải thoát.
Tâm Ma lại xuất hiện cười giễu cợt:
- Ha ha! Ma Vương hỡi, Ma Vương ơi! Ai đã từng nói tiền bạc, của báu, vũ khí,... là vật bất tường, là vật phá hỏng sự nghiệp tu hành. Người ngay thẳng hãy nên tránh xa. Người thiếu đức được vật, mất người. Nay ông tham đắm, ham mê lợi dưỡng. Ông sẽ rơi vào Địa ngục.
Tôi nghiêm giọng:
- Tâm Ma! Ngươi đã quên rằng ta là Ma vương vì Tam giới sẽ vào Địa ngục thắp sáng cõi tối tăm. Ngươi chỉ là đồ chúng còn không mau quy phục.
Tâm Ma giật mình kinh hãi, đảnh lễ lui ra.
Phần nhận xét hiển thị trên trang
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét