TÌNH NON ..
...Dẫu có cố níu kéo thì 2 ngày nghỉ của nàng cũng trôi qua vèo vèo. 5g chiều hôm đó, nhà cháu cùng 2 thằng bè đưa nàng cùng cô bạn ra bắt xe. Lòng nhà cháu thì trĩu nặng, gương mặt hoa thì cũng chẳng khá hơn, nàng rầu rĩ từ lúc ngồi sau lưng nhà cháu cho đến lúc ra chỗ bắt xe. Hai thằng kia thì khỏi nói, mở máy trên cả mấy băng tần chồng chéo để tán tỉnh bạn nàng cho dù bạn nàng, dưới con mắt đánh giá của nhà cháu, có nhan sắc như phỉ báng đấng tạo hóa.
Không nói nhiều nhưng nàng biết cách để thể hiện tình cảm, cái đầu nhỏ nhắn cứ khẽ dụi vào lưng, cả cái " vùng ao ước " như muốn dính chặt vào đó, có lẽ nàng cố chiều người yêu theo cái cách mà nàng cho là tốt nhất lúc bấy giờ, kiểu chiều của nàng chỉ làm cho gã trai nhớ nhung đến thắt lòng khi nàng đi...
Cái xe chuồng gà vô tâm mang theo trong nó cô gái yêu kiều cùng trái tim của chàng trai si tình ì ạch lăn bánh. Nhà cháu khắc sâu trong tim đôi mắt bồ câu ầng ậng nước, nàng không khóc hẳn nhưng ngần ấy đã đủ cuốn theo tâm trí của nhà cháu đến độ mẹ cháu tưởng con trai bà bị ốm khi nó bỏ 2 bữa ăn. Bà không thể ngờ, con trai bà đã lớn, nó đã yêu và nó đang như người sắp chết vì tình yêu đầu đời đó.
...Những năm 89-90, cụ nào trải qua chắc còn nhớ, đó là quãng thời gian cả nước cực kỳ khó khăn, sau này, các " bô lão " thừa nhận lúc ấy cả nước lâm vào tình trạng khủng hoảng, tiền mặt cực hiếm. Với mục đích kiếm tiền đi thăm người yêu và tiếp tục ôn thi vào năm sau, nhà cháu nhờ uy tín cũ của cụ nhà cháu, xin gào làm chân OTK của cơ quan cũ cụ bô. Công việc chẳng sử dụng đến cái đầu, cứ cái búa có khắc chữ OTK đi mà đóng vào các đống gỗ la liệt trong bãi của Xí nghiệp.
Gần chục vạn thanh với mức lương khởi điểm 76.000 đ, cứ thế mà nhẩn nha khắp bãi với hình ảnh người yêu luôn hiện trong đầu. Hơn 1 tuần thì nhà cháu phát hiện những sai sót khá nghêm trọng: rất nhiều thanh gỗ không đạt chuẩn, cái thì không nằm trong nhóm gỗ yêu cầu, cái thì đã hơi bị mục cho dù nó đã được tẩm dầu. Sau 2 lần báo cáo với tổ trưởng, câu trả lời là : cứ đóng đi.
Bỗng nhiên, cái tính bồng bột, hiếu thắng trai trẻ trỗi dậy. Từng trải qua mấy công trường XHCN khi tham gia cảm tình Đoàn, lại thêm hình ảnh anh Pa-ven được bác Nhi-ca-lai A-xtơ-rốp-xki tô vẽ đậm đà luôn là kim chỉ nam, 1 lá đơn được thằng bé xấp xỉ 18 tuổi gửi lên Giám đốc. Ngay buổi tối hôm ấy, vị khách vốn là quân của ông cụ nhà cháu thẽ thọt:
- Bác cứ để em nó chúng cháu kèm, 2 năm nữa chúng cháu gửi đi học tại chức. Phòng kỹ thuật chỉ đợi khi T nhà bác đủ tuổi thôi ạ.
Mấy thằng trẻ trâu phục vụ ông cụ bao năm mà không hiểu tính thủ trưởng. 2 ngày sau, cũng vẫn là lính cũ của cụ về thanh tra, sau đó được đẩy lên thành vụ án rùm beng gần chục năm vẫn chưa giải quyết triệt để. Nhà cháu hiểu ra rằng với tính khí của mình, làm nhà nước chỉ gánh thêm rắc rối.
Cơ may, ông anh rể ở Lạng Sơn gặp thời mở biên, phất như diều nên đưa nhà cháu về HN, bao ông em vợ để mong em nó học lấy cái nghề. Chỉ 4 tháng, nhà cháu đã được cơ sở nhận luôn vào làm với mước lương 400k, tương đương 1 chỉ vàng năm 92, đòng thời thi đỗ Kỹ sư điện tử thực hành của BK, khóa đầu tiên.
Nhưng với gã trai si tình, tất cả mục tiêu của nó nằm cách đó 40km, cả trái tim, cả tâm hồn, cả ước muốn, mục đích của nó nằm hết tất cả nơi ấy. Nơi ấy, cô bé xinh xắn ngoan ngoãn, sau giờ học, tất cả những đau đáu nhớ nhung đều gửi vào cuốn nhật ký, vào chiếc khăn len mà nàng đan dành tặng người yêu, vào cả chiếc áo sơmi mà mỗi lần gặp nhau, nàng đều yêu cầu nhà cháu mặc rồi sau đó vẫn nguyên mùi mồ hôi quen thuộc, nàng ôm nó hàng đêm những mong nhờ nó làm vơi bớt sự hành hạ của trái tim, kéo ngắn quãng thời gian 2 năm học để nàng sẽ thực hiện mong muốn cả đời : làm vợ gã trai ngang tàng.
... Hai kẻ đang yêu như muốn phát điên vì xa cách, vì là con gái, không thể xơi xơi lên rằng: em nhớ anh đến cồn cào, mà quyển nhật ký là nơi chứng kiến tình yêu mãnh liệt của cô gái thủy chung. Ấy là mãi về sau nhà cháu mới biết đến cuốn sổ ấy. Còn nhà cháu, không thể hàng tuần về thăm người yêu được ( thủa ấy , 40km cũng là khoảng cách tương đối ), chỉ có cách duy nhất là gọi điện qua căng - tin. Người của căng - tin sẽ đến tận phòng thông báo cho người có cuộc điện thoại đó, đàu giây bên kia, đúng theo hẹn khoảng 5,10 phút sẽ gọi lại. Người nghe sẽ mất 500 đ còn người gọi sẽ trả cước phí, như nhà cháu là 1 cuộc gọi đường dài. Bữa cơm sinh viên thời ấy thường theo công thức : 300 cơm, 400 thức ăn mặn, 150 đ cho tiền rau. Vì thế, được nhận điện thoại cũng mất toi gần 1 bữa cơm đạm bạc. Thường thì 2 đứa gọi điện để hẹn cùng về quê cho dễ gặp nhau.
Một hôm, do nhận 1 vụ bảo dưỡng nên có thù lao kha khá, nhà cháu xin nghỉ 1 ngày và ngay lập tức bắt xe phi đến thăm người yêu. Háo hức, khấp khởi, trên cái xe chuồng gà gã trai mặc sức tưởng tượng và tự hứa sẽ nghiến ngấu đôi môi mà gã luôn thèm muốn và không bao giờ biết chán.
Nàng không có ở trên phòng, theo chỉ dẫn của mấy cô bạn cùng phòng lắm lời, sau khi đã thả mấy gói hướng dương ở đó, nhà cháu phi xuống bể nước công cộng, từ xa cái vóc dáng yêu kiều quen thuộc đã đập vào mắt con Hổ đói khát, gã nhẹ nhàng định bụng làm người yêu bất ngờ. Mải mê với đống đồ, nàng hoàn toàn không hề hay biết có kẻ đang rình mò đằng sau. Nhìn qua vai nàng, bỗng máu nóng dồn lên mặt :
- Này !
Nàng giật mình quay lại và ngay lập tức nụ cười như có cả 1 vườn hoa hiện trên gương mặt :
- Ôi !
Cũng chỉ có mỗi 1 từ đó, nụ cười bỗng kém tươi khi nàng nhận thấy nét mặt hầm hầm của người yêu.
- Quần áo của ai đây?
Chỉ tay vào 2 cái áo sĩ quan nhà cháu gằn giọng.
Nàng lúng túng đến quên cả hỏi thăm người yêu.
- Của mấy bạn bên trường sĩ quan, bọn em vẫn giặt hộ mà.
- Tôi hiểu rồi!
Cơn ghen bùng lên trong lòng gã trai trẻ. Không thêm 1 lời, nhà cháu quay gót bước thẳng ra cổng để mặc cô gái tội nghiệp, chưa kịp mừng rỡ vì được gặp người yêu thì nay lại sụt xuống cái hố sâu thăm thẳm mà chàng trai đã đào với tất cả sự ái cộng lẫn tự ti. Nàng cũng chôn chân ở cái máy nước mà không dám chạy theo cái hình ảnh luôn làm tim nàng quặn thắt vì nhớ.
Trên chặng đường về, đầu gã trai như muốn nổ tung với bao suy đoán. Vậy là cái thằng sỹ quan đó vẫn tán nàng, không những vậy, có vẻ như nó cũng giành được tình cảm của nàng rồi. Một năm yêu nhau, đã bao giờ nàng giặt đồ cho mình đâu. Cái chủ quyền bị xâm phạm nghiêm trọng vì đơn giản, gã không muốn nàng quan tâm đến ai ngoài hắn.
Một tuần trôi qua trong đau đớn với gã trai si tình, rồi nhà cháu nhận được lá thư, thư của nàng, đại ý :
-.... Anh không cho em cơ hội giải thích. Chuyện giặt quần áo hộ các bạn nam là chuyện thường ở các trường mà anh. Em không biết anh lại giận em vì chuyện đó, anh hãy hiểu cho em vì em đang sống trong 1 tập thể...
Nội dung mang nặng tính giải thích càng làm nhà cháu sôi tiết. Cô giặt cho ai, tôi ko màng nhưng giặt cho cái thằng Si quần ( phòng nàng hay gọi như vậy với mấy anh sĩ quan ) là không được. Cũng phải nói thêm để các cụ biết : trong muôn vàn địch, anh chàng sỹ quan là kiên trì nhất. Cho dù biết nàng đã có người yêu nhưng hắn vẫn tấn công liên tục thậm chí mò về tận nhà nàng, ăn vạ ở đó đúng 2 ngày nghỉ. Nhà cháu đã tỏ cho nàng biết sự không hài lòng của mình khi 2 ngày nghỉ nàng phải tiếp khách. Cay cú, nhà cháu xé toạc cái lá thư và tiếp tục nuôi dưỡng cái sự hờn ghen nhỏ nhặt của mình.
Mười ngày sau, chừng như sốt ruột khi không có hồi âm, nàng lại gửi cho nhà cháu 1 lá thư nữa, lần này số phận của nó khá hơn kẻ tiền nhiệm, nó được nhà cháu giữ cho đến mãi sau này:
- Anh yêu! Còn cách hành hạ nào nặng hơn là sự xa cách? Còn nỗi khổ tâm nào hơn sự trách móc của người yêu? Và còn nỗi đau nào hơn được nỗi đau của người con gái chung thủy không được người yêu tin tưởng? Xa em, anh nhớ giữ gìn sức khỏe ( thưa cô, tôi cũng tự biết giữ cái body của mình bằng cách tập thể hình hàng ngày ở Hoàng Trần đấy ạ ), hạn chế dần thuốc lá ( lạy cô, xa nhà tôi còn gì vui mà không hút thuốc, đang tập dần lên 2 gói/ngày đấy ) và đừng nhậu nhiều nữa ( hê hê, cứ có lương thì đừng có ai cấm tôi được nhé ).Trời sắp lạnh, em lo anh hay coi thường sức khỏe mà ốm thì chẳng có ai chăm. Chiếc khăn len em gửi anh còn dùng được không, em sẽ đan cái khác đúng màu xanh navy mà anh thích nhé ( cám ơn cô, cái khăn đang như cái thòng lọng thít vào cổ tôi đấy này )....
Cơn giận đã vơi đi quá nửa, còn lại có chăng chỉ để vớt lại tính sĩ diện của gã trai quê hẹp hòi. Thôi được, coi như anh bỏ qua cho lần này, cuối tháng sẽ lại hẹn nhau về quê, cho em thanh minh lần nữa .
Không cần đến cuối tháng, sau đó gần 1 tuần, khi đang gác chân lên bàn test lại cái máy để chuẩn bị trả khách, nhà cháu bỗng nghe lao xao :
- Em ơi, sửa máy gì đấy. Vào hẳn trong nhà đi em.
Gần hai chục cái miệng của bọn kỹ thuật gần như nổ 1 lúc. Tiếng trả lời làm tim nhà cháu muốn nhảy khỏi lồng ngực :
- Các anh cho em hỏi anh T có ở đây không ạ?
Quay phắt lại, nàng thẹn thùng trước cửa, cái dáng điệu đà e ấp làm trong lòng nhà cháu trào lên sự xót xa. Tình yêu và nỗi nhớ đã khiến nàng bạo dạn vượt hơn 40km, chiến thắng cả nỗi lo bị người yêu giận để đến gặp nhà cháu. Hai cặp mắt nhìn nhau trân trân, gã trai ngang tàng xúc động thực sự.
Ông thày, nổi tiếng sát gái ( đã từng chiến đấu với 1 cô ca sĩ dòng nhạc đỏ rất nổi tiếng ) vội hỏi :
- Bạn T đấy à. Sao mày tốt số thế ?
- Vâng, anh cho em nghỉ nốt ngày hôm nay nhé ?
- Ừ, vào đây anh bảo.
Chui vào phòng, ông ấy dúi cho nhà cháu 100 ngàn và nói :
- Cho mày ứng trước lương, lấy xe của tao mà đưa bạn đi chơi. Đù má, con bé xinh thế không biết.
Chẳng lẽ lại cho ông 1 cái vào alo vì cái tội sống sượng. Nhưng thôi , cám ơn anh trước, em đi đã.
...Vội vàng nổ máy cái xe 81-86-70, cùng với cô gái còn chưa hết thẹn thùng, nhà cháu trực chỉ Bách thảo thẳng tiến. Nàng ngồi sau ngoan ngoãn, phó mặc cho người yêu, suốt quãng đường từ Hàng Bột lên Hoàng Hoa Thám, cả 2 không trao đổi 1 lời.Trong đầu chàng trai, bắt đầu mở lời như thế nào là điều thực sự khó khăn. Bách thảo mênh mông, lại gần buổi trưa nên càng vắng vẻ, lác đác vài đôi uyên ương trao đổi tình cảm trên mấy cái ghế đá với chiếc xe đạp che chắn 1 cách tượng trưng. Nàng bối rối còn nhà cháu cũng chẳng khá hơn vì đây mới là lần thứ 2 bước chân vào đó khi mà lần đầu vào đó chỉ là đá bóng. Nàng líu ríu bước theo người yêu 1 cách lặng lẽ, 1 chỗ trên núi Nùng thật tuyệt cho đôi trẻ : tĩnh lặng, sạch sẽ và quan trọng nhất, nó khá kín đáo.
Cả 2 tiếp tục rơi vào im lặng, gã trai vốn khá mạnh mẽ nay hóa đá trước sự nín lặng của cô bé, thế rồi nhà cháu cũng không thể ngậm tăm mãi, khẽ kéo tay người yêu, nhà cháu khẽ khàng :
- Em à !
Có lẽ chỉ chờ có vậy, nàng quay phắt sang bên cháu và òa khóc. Có lẽ bao hờn tủi, bao lo lắng, bao nhớ nhung yêu thương ...nàng dồn hết vào đó Nức nở như bị mẹ mắng, nghẹn ngào như thể mất 1 cái gì đó quý giá ...,cứ thế khuôn mặt yêu kiều dúi chặt vào vai chàng trai mà trút hờn. Nhà cháu vốn dạng yếu bóng vía, sợ đủ thứ từ sợ giá cả tăng, sợ lúc đám bạn ùn ùn kéo đến thăm khi trong ví chỉ có vài xu, sợ cả lúc con Chi Chi rơi vào cửa trì trong khi chéo cánh mồm lẩm nhẩm sắp tuôn 1 tràng thông với dịch, nhưng sợ hơn cả là nước mắt phụ nữ. Những dòng nước mắt của nàng như khiến con tim nhà cháu tan chảy : T ơi, mày nhỏ nhen đến thế sao, báu vật mà tạo hóa ban cho sao mày nỡ phũ như vậy? Cứ nhìn đi trong đôi mắt nhắm nghiền kia, chỉ có duy nhất hình ảnh của mày, trong trái tim phập phồng thổn thức kia cũng chỉ có mày ngự trị, vậy mà mày lại cư xử như 1 kẻ nhẫn tâm vậy sao?
Xót xa khi nhìn dòng nước mắt giàn giụa trên gương mặt kiều diễm, nhà cháu rón rén hôn nhẹ lên đôi mi cong vút. Cô gái ngoan nhưng đang bị tình yêu cướp mất lý trí cũng chẳng thể kiên nhẫn thêm, nàng cuồng nhiệt đáp trả với sự chủ động làm chính nhà cháu cũng phải ngạc nhiên. Nước mắt vẫn chưa ngừng tuôn nhưng đôi môi của nàng đã dịu dàng cuốn lấy đôi môi kẻ khờ khạo. Nàng hôn mãnh liệt như thể đó là những nụ hôn cuối cùng, nó chỉ bị ngắt quãng bởi những lần nấc nhẹ hay khi lá phổi của nàng cần thêm dưỡng khí để tiếp tục canh tác trên cánh đồng tình yêu. Vạn vật xung quanh như biến mất, tất cả như muốn im lặng để chứng kiến 1 cách trọn vẹn tình yêu của đôi uyên ương mà với họ lúc ấy, tất cả k tồn tại.
Mê man và mụ mẫm bởi sự cuồng nhiệt của nàng, bàn tay gã trai bắt đầu tìm nơi mà nó yêu thích, những chiếc khuy áo tuột dần trong khi những nụ hôn vẫn xối xả, gã trai ngẩn người trước tuyệt phẩm của tạo hóa, tuyệt phẩm mà trước đó chỉ quen thuộc với bàn tay phàm và nàng vẫn giấu kín sau làn áo, khuôn ngực trinh nữ khiến ngay cả nữ thần Aphrodite cũng phải ghen tị làm cơ thể chàng trai như cứng đờ, anh chàng không thể ngờ đó là thứ đẹp nhất, đem đên nhiều xúc cảm nhất mà gã được phép toàn quyền sở hữu. Và chẳng để phí thời gian, gã như đứa trẻ sơ sinh thực hiện cái công cuộc mà lòng ham muốn đang đòi hỏi.
...Thu mình gọn ghẽ trong lòng người yêu, 1 cánh tay vòng qua lưng, 1 tay nàng lùa vào mái tóc dài đúng chất Rocker thời đó của nhà cháu, nàng như lịm đi vì khám phá và cách thể hiện mới mẻ của người yêu, chỉ có hơi thở nóng hổi và tiếng trái tim thình thịch là chứng tỏ nàng còn sống, cơ thể của nàng, nó gần như hòa lẫn vào nơi mà có lẽ chính nàng cũng đang thèm muốn.
Mải mê và ngấu nghiến, gã trai mặc nhiên hưởng thụ món quà của thượng đế, còn có cái gì trên cõi đời này hấp dẫn hơn thế nữa không, trong đam mê gã lơ mơ tự hỏi.
Không rào cản, không ràng buộc, không bị lo lắng bởi sự nhòm ngó, gã trai như lên cơn sốt khi đưa nhẹ bàn tay khắp cơ thể người yêu và chính sự đồng tình của cô gái, gã quyết đi đến tận cùng.
...Nàng rùng mình khi bàn tay của gã tham lam chạm vào đó.
Như 1 phản xạ có điều kiện, nàng nhỏm ngay dậy khi thấp thoáng hiểu ý đồ của người yêu, cái nết na ngay lập tức quay trở lại cùng muôn vàn những giáo huấn, nhưng mong mỏi, những răn đe của cha mẹ nàng. Khẽ thở dài khi nhìn khuôn mặt khổ sở của người yêu, vừa cài khuy áo, nàng vừa đưa tay lên vuốt mặt người yêu. Lại 1 nụ hôn dài như thay lời xin lỗi, nàng khẽ khàng sau 1 chút ngẫm nghĩ :
- Em yêu anh và không tiếc anh bất cứ điều gì, tất cả những gì thuộc về em đầu là của anh nhưng em xin khất anh về chuyện này. Anh đừng giận em nhé .
Không để cho nhà cháu trả lời, nàng lại ghì chặt lấy nhà cháu và với nàng lúc ấy, có lẽ nhũng nụ hôn là cái mà nàng cần thiết hơn cả... (hết tập 2)
Phần nhận xét hiển thị trên trang