Kho giống má trên cánh đồng chữ nghĩa!

Thứ Sáu, 15 tháng 3, 2013

Viết!

Chuyện kể rằng...
Tôi là tôi mà tôi cứ yêu tôi
(nhại thơ C.L.V.)

1.

- Cậu đã bao giờ ăn chúng chưa?
- Khoan nghĩ đến chuyện đó. Sự tồn tại của chúng còn chưa được nhận diện cơ mà! Ban đầu là thế. Tớ biết chúng ở đâu đó. Tớ nhận biết chúng thông qua một kẻ khác. Lúc đó trời rất tối. Tớ bị bao vây. Tớ nằm im và tự làm rỗng mình. Tớ không nghĩ gì đến chúng cả. Bọn chúng cũng không nhìn ra tớ. Chưa đến lúc cho bọn chúng.
- Thế rồi...
- Ừ, thế rồi...
*
Lúc đó trời rất tối. Tôi ném một hòn đá lên không trung, hòn đá bị mắc kẹt trong bóng đêm. Tôi đứng trong tư thế vẫy chào, bàn tay dính chặt. Tôi gắng dùng tay kia. Kết quả là tôi đứng trong tư thế đầu hàng. Bóng đêm cứ xuống thấp dần. Tôi phải khom người. Thật khó chịu. Một lúc nữa thôi, nó sẽ ép tôi thành một chiếc lá...

2.

- Rồi cậu đã cầu cứu đến chúng?
- Chúng đến và đánh thức tớ. Chúng mặc trang phục lấp lánh, lấp lánh ánh lửa. Tớ không biết đó là chúng. Chúng không nói với tớ. Chúng đến âm thầm với những con mắt sắc nhọn đỏ rực. Bóng đêm thủng lỗ chỗ và tớ thấy sao.
- Thật may là chúng đến kịp.
- Ban đầu tớ nghĩ vậy. Trong tình cảnh lúc ấy tớ nghĩ vậy. Mà cũng chẳng suy nghĩ được gì nhiều. Tớ cứ thế tận hưởng thôi. Tớ giãy giụa vì tò mò. Đến khi lôi tớ ra khỏi màn đêm, chúng vứt tớ lên một cánh đồng cỏ. “Giã từ bóng tối”, chúng nói.
*
... Nó sẽ ép tôi thành một chiếc lá. Với sức mạnh đó, một chiếc là còn là khá mơ mộng. Tôi đã cố gắng giãy giụa nhưng vô ích. Tôi đu người lên, cố dùng sức nặng thân thể để rút hai bàn tay ra. Thế quái nào mà hai chân tôi lại dính luôn vào đó. Tôi treo lơ lửng trong tư thế một con lợn bị khiêng. Tôi nằm chờ chết. Nghĩ đến cái cảm giác ngạt thở. Nghĩ đáng ra mình nên thử với lửa. Nó sẽ đốt cháy cái bọc đen khốn kiếp này. Lửa cứ nhảy nhót trong đầu tôi. Những cái lưỡi vờn qua vờn lại đỏ rực. Lưng tôi chạm mặt đất. Tôi không cảm thấy một sức ép nào cả. Rồi tôi ngập lụt trong đêm. Sau đó tôi bị đẩy lên vùn vụt. Da tôi bị ma sát bỏng rát. Và tôi bị ném lên một không gian khác. “Giã từ bóng tối”, ai đó nói.

3.

- Và cậu đã nhập bọn với chúng?
- Từ “nhập bọn” có vẻ hơi phân biệt. Tớ không hề nghĩ tớ khác bọn chúng. Bọn tớ chơi với nhau trên đồng cỏ. Bọn tớ ngày càng đông. Rất mạnh. Bọn tớ cứ chạy suốt ngày, thám hiểm đây đó, há mồm thích thú với nhau, cười và lăn lông lốc.
- Nó không ăn khớp mấy với tình trạng của cậu bây giờ nhỉ?
- Bọn tớ yêu nhau lắm. Khi ngủ bọn tớ cũng nắm tay nhau. Tớ vui phát khóc lên được. Bọn tớ vừa ra khỏi màn đêm, cậu không thấy sao? Bọn tớ thèm khát đủ mọi thứ, và cứ có cơ hội, là bọn tớ ăn, bọn tớ chơi. Bọn tớ là một nhóm hay nhất vũ trụ. Không có bất kì một kẽ nứt nào cho nước mưa thấm vào. Không một kẻ nào có thể phá đám. Không một kẻ nào
*
Không một kẻ nào ở xung quanh tôi cả. Một thảo nguyên mênh mông và vắng lặng. Đêm tối đã biến mất không dấu vết. Có thể tôi đã bị ném đi quá xa. Tôi nhớ đến Robinson. Hình như anh ta trèo lên một cái cây cao và ngủ thì phải. Tôi không muốn ngủ, mà cũng chẳng có cái cây nào ở đây cả. Một đồng cỏ phẳng lì và một đồng cỏ phẳng lì. Tôi không đói cũng chẳng khát. Tôi cũng không cảm thấy sợ. Tôi chỉ thấy lạ. Và thế là tôi quyết định làm quen. Tôi khua chân múa tay, nhảy nhót, cười ha ha. Thảo nguyên sẽ thấy tôi đáng yêu hơn bằng cách ấy cũng không chừng. So với bóng tối thì ở đây là quá tốt. Ý nghĩ đó làm tôi thấy mình tràn đầy năng lượng. Tôi nói với tôi: ta là vua của thảo nguyên. Tôi sẽ xây dựng cuộc sống cho chính mình. Tôi là chồng, là vợ, là con, là cha, là mẹ, là anh, là em, là chủ nhà, là hàng xóm, là tôi, là kẻ khác tôi, là tất cả. Thực sự tôi rất đông. Và chúng tôi thực sự yêu thương nhau. Chúng tôi là một nhóm hay nhất vũ trụ. Không một kẻ nào có thể phá đám.

4.

- Thế thì bọn cậu quá hoàn hảo. Chẳng có gì mà phải than phiền.
- Tớ cũng nghĩ vậy. Nhưng rồi tớ thấy cần dừng lại trong những cuộc chơi. Sức khoẻ của tớ hình như muốn tách ra khỏi nhóm. Nó không lăn lông lốc được nữa. Thỉnh thoảng nó bắt tớ dừng lại và thở. Tớ không chịu. Thế là nó đẩy tớ xuống hố.
- Và bọn chúng lại cứu cậu.
- Ừ, nhưng một số kẻ không muốn. Chúng không muốn dừng cuộc chơi. Và những kẻ đó lôi những kẻ khác theo. Một vài kẻ cố lôi tớ lên, nhưng sức khoẻ của tớ lại níu tớ xuống.
- Tớ không hiểu. Này nhé, cậu bảo cậu ăn bọn chúng. Nhưng, như những gì cậu nói, thì bọn chúng mới là những kẻ có thể ăn cậu.
- Đây chưa phải lúc nghĩ ra những chuyện ấy. Tớ ngồi dưới hố một buổi, và bọn chúng quay lại lôi tớ lên. Rất dễ dàng. Bọn tớ lại chơi với nhau. Nhưng tớ nhớ mặt một số kẻ, và nhất định không nắm tay chúng khi ngủ. Và cái này mới thú vị: tớ nhận ra thỉnh thoảng nên nghỉ một chút.
*
- À à, tớ bắt đầu hiểu vấn đề rồi.
- Nhưng khi một số kẻ định bắt chước tớ, tớ bảo đừng nên như vậy. Đó là dấu hiệu của bệnh tật. Rằng tớ là một kẻ đáng bị nguyền rủa. Tớ không thuộc dòng dõi những con sư tử. Tớ đáng bị khinh bỉ. Tớ giả vờ ngã suốt. Tớ bảo tớ phải chữa bệnh. Tớ chỉ chơi một trò chơi và ăn một món. Tớ bảo tớ khó ngủ và tớ dời đi một chỗ khá xa.

5.

Tôi và tất cả những người khác quanh tôi. Một tập thể hoàn hảo như bạn đã biết. Nhưng rồi tôi nhận ra một sự thực: đời tư của tôi bị xâm phạm quá nhiều. Tôi phải lắng nghe quá nhiều ý kiến. Những tiếng nói của những người khác tôi luôn vặn xoắn tôi, làm tôi quăn queo như cái vỏ đỗ phơi khô. Tôi không còn là kẻ quan trọng nhất. Tôi không còn là một kẻ khai phá. Tôi không là một kẻ được hàm ơn. Tôi là nạn nhân. Tôi không thể thay đổi. Tôi phải thay đổi theo kẻ khác. Tôi bị trôi đi. Tôi bị lăn lông lốc. Tôi không thể dừng lại. Tôi không phải là một con sư tử của thảo nguyên. Tôi cần ốm yếu. Tôi cần bệnh tật. Tôi cần dừng lại. Tôi phải dời đi một chỗ khác. Và phải ngủ một giấc không mộng mị. Tôi không thích đông vui nữa. Tôi thích khi ngủ, tôi sẽ nắm tay tôi và đặt lên bụng của chính mình. Tôi sẽ nuốt tất cả bọn chúng. Đó là dự định của tôi, và cứ chờ xem. Dự định của tôi...
*
- Và thế là tớ có khoảng cách để nhìn bọn chúng. Y như lúc cậu đứng trên một ngọn núi và nhìn xuống người dưới đường phố vậy. Tớ đã ra khỏi bọn chúng, dù mới chỉ một chút. Nhưng tớ sẽ gắng để rời xa nữa. Không phải để biến mất, mà là để trừng trị bọn chúng. Tớ sẽ nuốt tất cả bọn chúng. Đó là dự định của tớ, và cứ chờ xem. Dự định của tớ...
- Thế rồi cậu đã ăn được chúng chưa?
- Khoan nghĩ đến chuyện đó. Chẳng phải tớ đã bảo cậu ngay từ đầu rồi sao. Khoan nghĩ đến chuyện đó.

TXH


Không có nhận xét nào: