BỌN TỞM
Ngẫm người xưa mà nể.
Thúc Tề và Bá Di
Nhường nhau mãi ngôi báu
Không được, cùng bỏ đi.
Sau, hai người lên núi,
Chỉ sống bằng lá cây,
Ghét nhà Chu, thà chết,
Không ăn thóc nước này.
Có người nói, cây lá
Thuộc đất Chu Vũ vương.
Hai ông không ăn nữa,
Rồi chết, nghĩ mà thương.
Giờ ta, cứ nói thẳng,
Chẳng ai nhường ngôi nhau.
Đồng chí, anh em đấy,
Mà oánh nhau vỡ đầu.
Còn cái bọn bên dưới,
Bọn quan tham, mị dân,
Chúng không chỉ ăn thóc,
Còn ăn đất, ăn phân.
Còn có một bọn nữa,
Bọn có chữ giả mù,
Giả câm điếc, lặng lẽ
Ăn bổng lộc nhà Chu.
Bọn này khôn lắm đấy,
Khôn hơn chúng ta nhiều.
Khi thời cuộc thay đổi,
Theo gió, chúng đổi chiều.
Ai muốn, tôi xin cá,
Mà những một ăn mười,
Rằng lúc ấy bọn chúng,
Hăng hái hơn mọi người,
Chúng chửi bọn đã chết,
Mà chửi to, rất to,
Và rằng chúng dân chủ,
Suốt đời vì tự do.
Giờ thì chúng, xin lỗi,
Bận “chuyên môn” hàng ngày.
Thế đấy, các bác ạ.
Rất tởm là bọn này.
Hà Nội, 12. 7. 2012
Ngẫm người xưa mà nể.
Thúc Tề và Bá Di
Nhường nhau mãi ngôi báu
Không được, cùng bỏ đi.
Sau, hai người lên núi,
Chỉ sống bằng lá cây,
Ghét nhà Chu, thà chết,
Không ăn thóc nước này.
Có người nói, cây lá
Thuộc đất Chu Vũ vương.
Hai ông không ăn nữa,
Rồi chết, nghĩ mà thương.
Giờ ta, cứ nói thẳng,
Chẳng ai nhường ngôi nhau.
Đồng chí, anh em đấy,
Mà oánh nhau vỡ đầu.
Còn cái bọn bên dưới,
Bọn quan tham, mị dân,
Chúng không chỉ ăn thóc,
Còn ăn đất, ăn phân.
Còn có một bọn nữa,
Bọn có chữ giả mù,
Giả câm điếc, lặng lẽ
Ăn bổng lộc nhà Chu.
Bọn này khôn lắm đấy,
Khôn hơn chúng ta nhiều.
Khi thời cuộc thay đổi,
Theo gió, chúng đổi chiều.
Ai muốn, tôi xin cá,
Mà những một ăn mười,
Rằng lúc ấy bọn chúng,
Hăng hái hơn mọi người,
Chúng chửi bọn đã chết,
Mà chửi to, rất to,
Và rằng chúng dân chủ,
Suốt đời vì tự do.
Giờ thì chúng, xin lỗi,
Bận “chuyên môn” hàng ngày.
Thế đấy, các bác ạ.
Rất tởm là bọn này.
Hà Nội, 12. 7. 2012
Sống Cuộc Đời đáng sống...
Ý nghĩa không nằm trong ký ức của bạn,
nhưng trong ký ức của những người yêu thương bạn.
Ý nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn? về việc gì? trong bao lâu ?”.
Sống một cuộc đời có Ý Nghĩa, đó không phải là Sự Tình Cờ.
Đó không phải là Hoàn Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn.
Sống Cuộc Đời ĐÁNG SỐNG
Sẵn sàng hay không,
một ngày nào đó tất cả đều sẽ đến điểm cuối.
Sẽ không còn bình minh,
không còn phút,
không còn giờ,
không còn ngày.
Mọi thứ bạn lượm lặt,
dù cất trong kho hay đã quên mất,
đều sẽ sang tay người khác.
Tài sản,
danh vọng
và quyền lực phù du của bạn
sẽ tàn lụi vào hư không.
Bạn có gì,
hay ai nợ bạn,
cũng thành vô nghĩa.
Thù Hằn,
Cay Đắng,
Bực Tức,
và Ghen Tị của bạn cũng sẽ biến mất.
Mọi Hy Vọng,
Tham Vọng,
Kế Hoạch,
và Dự Tính của bạn cũng sẽ tiêu tan.
Thắng hay Bại,
đã từng rất quan trọng với bạn, rồi sẽ phai mờ.
Bạn từ đâu đến, hay đã sống bên phía đường nào,
rốt cuộc cũng sẽ thành vô nghĩa.
Bạn đẹp hay thông thái, điều đó sẽ thành vô nghĩa.
Giới tính và mầu da của bạn cũng không thành vấn đề.
Vậy điều gì có ý nghĩa?
Làm thế nào để đo lường giá trị những ngày sống của bạn?
Ý nghĩa không nằm trong cái bạn mua, nhưng trong cái bạn xây;
không nằm trong cái bạn lấy, nhưng trong cái bạn cho.
Ý nghĩa không nằm trong thành công, nhưng trong tầm quan trọng.
Ý nghĩa không nằm trong điều bạn học, nhưng trong điều bạn dạy.
Ý nghĩa nằm trong từng hành động chân thật, nhân ái, hay hy sinh,
làm cho người khác được phong phú, mạnh mẽ, và muốn theo gương của bạn.
Ý nghĩa không nằm trong khả năng, nhưng trong nhân cách của bạn.
Ý nghĩa không nằm trong bao nhiêu người bạn biết,
nhưng trong bao nhiêu người sẽ thấy mất mát khi bạn ra đi.
Ý nghĩa không nằm trong ký ức của bạn,
nhưng trong ký ức của những người yêu thương bạn.
Ý nghĩa nằm trong “Ai nhớ bạn, về việc gì, trong bao lâu”.
Sống một cuộc đời có Ý Nghĩa, đó không phải là Sự Tình Cờ.
Đó không phải là Hoàn Cảnh, mà là Sự Lựa Chọn
yenleviet
( Bạn bảo là vui ư? ): Giải thưởng
- A lô, anh Dưỡng đấy à? Anh khỏe không, hôm trước thấy anh trên truyền hình sôi nổi lắm. Anh đúng là nhà doanh nghiệp thành đạt... à này anh ơi, tới đây thành phố tổ chức cuộc thi thơ viết về chủ đề ca ngợi bến Cảng quê hương đấy anh tham gia dự giải nhé!
- Tôi có biết gì về thơ phú mà tham dự giải thưởng, anh em người ta cười vào cái mặt tôi à?
- Anh yên tâm đi, chỉ có ta mới ta thôi, anh cư làm mấy câu, vớ vẩn cũng được đã có BBT "Thẩm mỹ lại toàn phần 99%".
- Giải thưởng gì mà dễ hơn cả lên giường thế, cũng là một cái thú để thích, lên giường còn phải cởi, đằng này chỉ cần viết nhắng nhít mà cũng được vinh danh. Tôi môke.
- Anh đồng ý nhận một giải nhé! Anh đóng góp với chương trình kinh phí gọi là nước lôi quà cáp cấp trên.
- Mẹ nó chứ, biết ngay là tiền... Bao nhiêu?
- Tùy tâm anh ạ!
- Bao nhiêu cứ nói mẹ nó ra cho người ta còn chuẩn bị đang lúc suy thoái kinh tế lại bày đặt giải thưởng thơ phú về vợ con nó lại chửi cho mà nghe.
- Anh yên tâm chắc chị nhà sẽ vinh dự vì có chồng là "nhà thơ nhớn".
- Tôi thích chơi trội hơn người chứ tôi cần đếch gì thơ. Thôi mai tôi chuyển cho ông 3 triệu được chưa?
- Ba triệu thì anh nhận giải khuyến khích nhé!
-Mẹ nó chứ giải thưởng gì mà đắt gần bằng em gái bán cái ngàn vàng lần đầu tiên thế...
Đặng Tân NHân (Coppi từ báo người đưa tin)
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét