ÂM BẢN
**
“Tôi sốt li bì.
Vết thương bên hông nóng như áp lửa. Thỉnh thoảng một cơn đau lóe lên từ chỗ
ấy, cảm giác đau buốt chạy dọc sống lưng nhói đến đỉnh đầu. Cả ngày nửa phần
thân thể tôi để trần để dễ thay băng gạc và lau rửa vết thương. Có thể là một
mảnh đạn cối hay mìn lá cắm vào chỗ đấy. Người ta đã lấy mảnh đạn đó ra rồi
nhưng ngờ rằng nó có chất hóa học nên vết thương chậm lành.
Người tôi như
kiệt hết nước, chỉ còn da bọc lấy xương. Có cảm giác nếu châm vào lửa, thân thể
này sẽ bùng cháy như vỏ một cây thông. Thứ thông đuôi ngựa mọc hoang dại gần
chốt đã cụt ngọn, long gốc nằm chềnh ềnh ngay trước miệng hầm. Lúc đầu chúng
tôi định đẩy nó ra xa để dễ ra vào. Một tay lính trẻ măng người Thanh Nghệ bảo
cứ để đó, nó tác dụng như một tấm chắn miệng hầm. ( Tôi nhớ hồi đó lính giữ
chốt phần nhiều là người Thanh- Nghệ - Tĩnh. Có nhiều lời bàn về chuyện này
lắm, nhưng vì sao mãi sau này tôi mới rõ ).
Sau trận bị một
tên quân báo phản bội, đơn vị tôi tổn thất khá nhiều. Những đứa bị thương nặng
đã chuyển sâu về tuyến sau. Tôi nhẹ hơn nên được chuyển về đây. Lúc đó tôi chưa
thông thạo vùng này. Chỉ nghe bảo đó là một làng phần đông người dân tộc, nằm
bên một con sông có đến mấy cái tên. Về việc này tôi không hiểu. Sau này ở lâu
mới biết con sông nước lúc nào nước cũng đục ngầu, đỏ xậm như đang mùa lũ bởi
pháo dội. Nó qua địa danh nào thì gọi tên theo địa danh ấy. Và nữa, nó vốn xanh
trong từ ngàn vạn năm rồi, lần đầu tiên bây giờ mới đục ngầu, nước đỏ pha máu
như thế..
Đoàn cứu thương
tiền phương sau khi lấy mảnh đạn và băng bó cho chúng tôi xong gấp rút chuyển
về tuyến trên. Chỉ để lại một hai người cùng dân làng hàng ngày chăm sóc chúng
tôi.
Nàng là một
trong đội dân công hỏa tuyến tại chỗ của cái xã heo hút này.
Hàng ngày nàng
lau rửa vết thương, tiêm thuốc kháng sinh và nhắc tôi uống thuốc. Kiêm cả việc
giặt rũ và nấu nướng phục vụ thương binh.
Nàng không đẹp,
quá lứa nhưng rất tận tình. Tóc nàng húi cao, ban đầu tôi cứ ngỡ nàng là đàn
ông. Ngay cả tiếng nói cũng rất giống nam giới.
Tôi hết sốt nóng
lại sốt rét. Ký sinh trùng sốt rét thường nhằm khi cơ thể kém sức đề kháng mà
hoành hành.
Những lúc như
thế, có bao nhiêu mùng mền, bao nhiêu chăn nàng đắp hết cho tôi. Lúc cơn rét
cao trào người tôi run lên bần bật. Nàng không biết làm thế nào, quên cả việc ý
tứ ôm chặt lấy tôi để tôi đỡ lạnh. Kỳ lạ thay hơi ấm đàn bà, dù đàn bà không
đẹp cũng có hiệu nghiệm kì lạ. Cơn sốt từ từ lui đi. Chiếc áo tôi đẫm mồ hôi,
thấm cả sang mặt, sang ngực nàng. ( Có người sau này giải thích hiện tượng kì
lạ ấy là bởi xuất hiện xung điện do dòng điện sinh học tạo ra ). Nàng có vẻ
lúng túng sau những phút như thế. Hai gò má cao của nàng ửng đỏ. Tuy sức còn
yếu, không hiểu tại sao lúc đó tôi có cảm giác rất lạ. Thấy nàng gần gũi như
một phần thân thể mình. Khái niệm về cái đẹp cũng rất kì quái, thấy nàng đáng
yêu, đáng mến làm sao!
Thực ra nàng chỉ
làm theo bổn phận của mình. Tôi lại nghĩ khác. Nàng có cần tận tụy, lo lắng đến
thế không?
Nàng cẩn thận
đút cho tôi từng thìa cháo. Y như hồi tôi còn bé mẹ tôi thường ép mỗi khi tôi
ươn người. Tôi cảm động và biết ơn, Còn nàng bước qua một khoảng cách vì vết
thương tai quái của tôi khó mà giữ ý tứ mãi được.
Vết thương của
tôi kín miệng. Tôi định xin phép nghỉ ít ngày về thăm nhà. Người vợ mới cưới
của tôi trước khi lên chốt không hiểu vì sao không thấy lên thăm? Có lẽ đường
lên biên giới xe cộ khó khăn. Những người không có nhiệm vụ cần thiết không
được vào vùng chiến sự. Cũng có thể người ta giữ kín chuyện này. Bí mật quân sự
không phải lúc nào cũng có thể thông báo cho thân nhân nếu không thực sự cần
thiết.
Cũng có thể..
Biết bao nhiêu phỏng đoán làm lòng dạ tôi rối bời, xôn xao..
Nàng khuyên tôi ở
lại thêm ít ngày cho sức khỏe hồi phục đã. Đi lại lúc này đến người lành lặn
còn khó khăn, đừng nói vừa bị thương như tôi. Nghe rất có lý.
Để tôi khuây
khỏa, nàng đưa tôi về nhà nàng cách đấy mấy cây số. Nơi mà bây giờ, tôi ngồi
đây, trên ngọn cây này trong đêm khuya khoắt mà dưới kia rực sáng ánh đèn..”
( Còn nữa..)
1 nhận xét:
Cuồng Từ vào đọc blog anh bình thường
Chúc anh vui khỏe .
Thân mến !
Đăng nhận xét